share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Chuyện rong chơi, từ Nha Trang tới Ninh Thuận


ADVERTISEMENT

Trên đường rong chơi, từ Nha Trang tới Ninh Thuận

Chuyến này, tôi không định đi Nha Trang, cũng chẳng định rời khỏi Hà Nội. Sát ngày hò hẹn, tôi mới đặt vé máy bay, tặc lưỡi, cũng nửa năm rồi mình chưa thực sự đi đâu đó, suy nghĩ nhiều mà làm gì.

Vác ba lô lên đường lang thang một mình cũng được dăm năm, mà đây là lần đầu tiên tôi tới Nha Trang, chẳng hiểu sao kỳ lạ thế. Đứa em đi cùng còn thấy khó hiểu.

“Đi Nha Trang à? Nha Trang bây giờ toàn Nga với Tàu thôi.” “Ôi giồi, Nha Trang làm gì, đầy chỗ vui hơn.” Ì xèo quá. Nhưng cũng không quan trọng. Với tôi, Nha Trang có Bưởi, có Nguyên, có Hiền, anh em rủ tôi đi chill mà, tôi không quan tâm đến nhiều người khác cho lắm.

Cách đây ba tháng, Bưởi bị đứt dây chằng, lặc lè mở cửa đón tôi và Nguyên, lanh chanh cất đồ cho hai đứa.

“Nguyên với Leo đói không em? Ăn tạm chút gì rồi tụi mình đi ăn nhé!”

Nha Trang thơm mùi biển và ngọt lừ vị xoài cát trong đêm đầu tiên mà tôi gặp.

“Cho xin thêm miếng xoài Bưởi ơi!!!”

“Hết rồi còn đâu. Thôi, xách mông lên đi ăn nào!”

8h30 tối, chúng tôi bắt đầu dạo qua hàng nem nướng Ninh Hòa. Bưởi lên tiếng:

“Ăn thử đi em ơi, ngon lắm, cái tương chấm nem chỉ ở trong đây có thôi nhé!”

“Ơ, giống cái tương ở quán bánh xèo nem lụi Bưởi dẫn em đi ăn ở Đội Cấn mà?” - Nguyên thắc mắc.

“Giống à? Ừ ừ, cô ấy cũng người ở Nha Trang đấy”.

...

“Hiền chuẩn bị tới rồi kìa, đứa nào lấy xe qua đón nó đi.”

“Kệ Hiền, Bưởi bảo nó gọi xe tới đây đi, em đang bận ăn, nem ngon quá”. Đấy mới biết, tình bạn chẳng đáng giá bằng vài cây nem. Hiền biết chuyện này chắc nó tức chết.

Hiền đến, bữa tiệc nem đã tàn. Bưởi dẫn tụi tôi tạt vô hàng phở. Vừa đi vừa xuýt xoa: “Kể mà ba đứa cùng đến sớm thì đi ăn hải sản rồi, giờ này muộn, ít đồ ăn. Thôi, đi ăn phở cho biết phở Nha Trang, không giống phở Hà Nội đâu nhé!”

Vâng, phở Nha Trang không giống phở Hà Nội thật các bác ạ. Tôi cố cãi với Bưởi đây là sợi hủ tíu, không phải sợi phở. Làm gì có sợi phở nào sợi bé bé, vuông vuông như thế này. Cũng làm gì có phở nào ăn cùng bò viên rồi còn rắc thêm hành khô, nước dùng lúng liếng mỡ như vậy. Ơ mà gượm đã, có khi nào là thật, tôi ăn phở trong Sài Gòn, người ta còn cho cả bông súng cơ mà.

Xì xoạp tô phở, tôi gọi thêm ly sinh tố hồng xiêm. Sinh tố hồng xiêm lạ ghê, lần đầu tiên tôi có dịp thử. Ngoài Bắc người ta có bao giờ lấy hồng xiêm ra làm sinh tố. Mà thôi, yên ngay, không ý kiến ý cò, Bưởi dỗi, Bưởi hốt ra khỏi nhà đấy.

Đêm ngà ngà yên ả trong ngõ phố, chúng tôi chốt hạ bằng màn bia bọt nhẹ nhàng ở Louisiane Brewhouse. Bia chanh leo ở đây phê thật, cầm cốc bia ngồi phịch xuống cát, ngắm biển đêm, sóng dài. Ôi thôi, mọi điều vẩn vơ đều tan đi hết. Ai cũng cần những giây phút được “làm lạnh” như thế.

Đêm về, cỡ 12 rưỡi, chúng tôi lùa nhau lên tầng, quấy phá em mèo Chíp mặt ngơ nhà Bưởi và chơi Uno. 2 ngàn 1 lá, sau hơn 1h đồng hồ, tôi thua mất 78 ngàn. Dẹp, không có bài bạc gì sất, đi ngủ, phải đi ngủ. Sớm mai chúng tôi còn tới Vĩnh Hy.

Trên đường tới Vĩnh Hy

Bưởi thuê xe để Nguyên lái, chúng tôi ca hát, ngủ nghê suốt quãng đường đầy nắng trên thân xe. Đường từ Nha Trang đến Vĩnh Hy không xa, cả lũ ngủ nứt mắt, tỉnh dậy xì xụp húp tô bún riêu thơm nức mẹ Bưởi nấu rồi mới lên đường mà vẫn kịp ra đảo, ăn hải sản trên nhà bè vào buổi trưa hôm ấy.

Hải sản ở Nha Trang so với ngoài Bắc này rẻ thiệt. Đã thế con nào con ấy tươi nguyên, đang bơi bơi dưới biển. Ấy là lần đầu tiên trong đời tôi thấy con mực sống đang còn tung tăng nhàn nhã. Cái thứ dân cũng quê biển mà chưa từng thấy mực tươi, nhìn đi nhìn lại cứ hỏi con gì, tôi cũng buồn lòng với tôi quá.

Thức ăn lần lượt dọn lên. Ái chà chà, vắt miếng chanh, thêm chút muối tiêu, húp xụp một cái, con hàu sữa ngon ơ nằm trong miệng vừa ngậy vừa mát. Nhớ tới cái mặt phê pha của Bưởi mà tôi không khỏi nhịn cười. Thêm cồi mai, tu hài, ốc móng tay, nhum biển, sò quẹo, dĩa cơm hải sản thơm lừng... Mấy đứa ngất ngư, lăn ra võng, đung đa đung đưa theo tiếng sóng. Sống phải như thế này mới là sống chứ. Thôi nhé, tôi chẳng về Hà Nội nữa đâu.

Nho ở Ninh Thuận

Trời đổ về chiều, nắng bớt gắt, giấc ngủ chưa tròn nhưng đã không còn mệt, mấy đứa lại xách xe đi xuống vườn nho. Nho Ninh Thuận giờ trồng quanh năm, bao trọn lấy bóng nắng đất này. Chúng tôi thăm vườn nho xanh, quả dài, múp, chùm chùm kĩu kịt, ngọt lịm. Chị chủ vườn thảo tính, thấy chỗ nào thừa thẹo là cắt lẹ cho tụi tôi ăn. Chị cũng nhón lấy một hai quả cho khách yên lòng rồi tâm thật: “Các anh chị đến đây du lịch, mua vài cân ăn thấy ngon, em hồi lấy chồng về đây ngày nào cũng ăn, ăn béo cả người, giờ chán rồi.” Kể ra chị cũng đâu béo nhỉ, vẫn xinh, mắt chị sâu, đẹp lắm.

Rời vườn, hẹn mai quay về lấy nho sau, bữa nay chỉ mua chai rượu để đêm cắm trại uống thử. Rượu hơi ngọt nhưng ngon, tôi mua thêm đem về làm quà thì con em gái dè bỉu: “thế này mà chị dám gọi là rượu à, là nước quả lên men nhé, đồ không có gout thưởng thức”...“ờ, ờ, nhưng mà cũng ngon đấy”. Thấy chưa, tao bảo bảo rồi mà.

Đêm, chúng tôi lại ra đảo, lần này là dựng lều, tự nướng đồ ăn. Cá nhà bè làm sạch, chuẩn bị rau, dưa, tương, bánh, bát đũa... đến cái bếp họ cũng chuẩn bị luôn. Cả lũ mỗi việc nướng. Nhưng được cái nướng cháy cả cá vì mải phết mỡ hành lên một mặt rồi cứ thế nướng mặt kia. Trừ cái phần cá cháy bị đắng thì chỗ thịt còn lại ngon hết biết. Cá bè nướng mỡ hành, ăn kèm rau sống, bánh đa, muối tiêu chanh và chút rượu nho Ninh Thuận. Vị ngọt, vị tươi, bị cay nồng, vị bùi, vị chua quyện lại. Nhớ đời.

Cắm trại, nướng cá ăn chơi

Đêm ấy, chúng tôi ăn xong, mải mê hát hò, rồi lại chơi uno, mặc kệ bên ngoài lều mưa gió. Tôi gỡ lại được gần hết tiền thua hôm trước, an tâm đi ngủ để sáng mai ghé thăm tháp Chàm.

Từ Phan Rang trở về Nha Trang, ai đấy đói rũ người, hoa cả mắt. Lúc ấy non nửa chiều rồi, Bưởi chốt hạ màn tụ hội bằng việc kéo tụi tôi đi ăn cơm gà Nha Trang ở ven đường. Đây là bữa cuối tụi tôi ăn với nhau trong chuyến này. Ăn xong Nguyên về Hà Nội. Tôi với Hiền ở lại thêm một ngày rồi đứa quay lại thủ đô, đứa bay vô Sài Gòn. Thương binh Bưởi vẫn sống vui vẻ ở Nha Trang mà không có tụi tôi. Bưởi sẽ lại đi ăn cái thứ cơm gà có phần sốt bơ trứng “nhiệm màu” ấy rồi đăng ảnh trêu ghẹo cãi lũ thèm thuồng này. Rồi tôi sẽ ngồi nhớ, ngồi đau lòng cho xem.

Nha Trang, mà cũng không hẳn là Nha Trang tôi kể toàn đồ ăn, thức uống. Gã bạn tôi ở nhà nghe tôi líu lo kể, phán rằng: “chương trình nghe có vẻ đơn điệu, không đặc sắc...nhưng vui”. Đấy, thế cũng đủ rồi. Vui vừa đủ, ngon cũng vừa đủ để bạn bè nhớ nhau, hẹn nhau mỗi năm làm một chuyến như vậy.

Có những khoảng trời xanh rất xanh để nhớ


ADVERTISEMENT