share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Hành trình đi tìm hơi thở đại ngàn (Kỳ 2) - Thả lòng mình giữa những bình yên của đất và người Gia Lai


ADVERTISEMENT

Đặt chân đến ngoại ô Gia Lai là khoảng 19h, trời lúc ấy đã bắt đầu lạnh. Phóng xe thẳng vào thành phố Pleiku kiếm một chỗ dừng chân nghỉ qua đêm. Một trong những điều khiến hắn nhớ nhất ở Gia Lai chính là cái lạnh trong lành ở nơi đây, không quá rét, lạnh nhưng vẫn mang lại cảm giác thoải mái vô cùng.

Nếu ai hỏi hắn ấn tượng lớn nhất khi đến Gia Lai là gì, hắn sẽ không ngần ngại đáp liền đó chính là đồ ăn của nơi đây. Hắn thử hết từ phở khô, bún cua, bánh canh, đến bánh bột lọc,… tất cả đều mang hương vị rất đặc biệt không phải nơi nào cũng có được. Đi ăn xong hắn xách xe dạo một vòng thành phố. Ngồi giữa quảng trường Đại Đoàn Kết nhìn người dân Pleiku đi dạo đêm, các bạn trẻ đàn hát bình yên vô cùng. Hắn bỏ quên những xô bồ, nhộn nhịp của Đà thành để lên đây và phải lòng sự yên bình, tĩnh lặng của Pleiku.

Đón bình minh trên Biển Hồ

Sáng hôm sau dậy thật sớm đón bình minh Pleiku. Hắn chuẩn bị đồ đạc rồi đi ngược về Biển Hồ. Đến nơi, dọn bàn ghế được mang theo, nấu nước pha một ly cà phê đặc sản của xứ này rồi ngồi đợi mặt trời lên trên Biển Hồ. Tuyệt đẹp, đó là hai từ mà hắn có thể dùng để miêu tả khung cảnh lúc ấy. Mặt hồ phẳng lặng, nước một màu xanh biếc như ngọc, mặt trời xiên qua những tán thông, chiếu xuống nước ánh lên màu vàng nhẹ, lấp lánh lung linh sà xuống nước. Một thứ ánh sáng đẹp tuyệt vời! Giây phút bình minh kết thúc cũng là lúc hắn rời Biển Hồ để đến Biển Hồ Chè. Một cánh đồng chè bao la bát ngát, trải dài đến bất tận. Ở giữa cánh đồng chè là con đường rợp bóng thông, nên thơ vô cùng. Xa xa có mấy nhóc đạp xe cười khanh khách, hắn bất giác chạy chầm chậm, hòa cũng niềm vui trong trẻo ấy.

Con đường đầy thơ mộng với những tiếng cười trong veo của trẻ nhỏ

Lượn qua vài cánh đồng chè, băng qua mấy rẫy cà phê là tới núi Chư Đăng Ya. Đập vào mắt là một màu vàng của hoa dã quỳ, hắn cảm giác như mình được chào đón từ “ngõ” vào tới “nhà” bởi sự hiếu khách của hoa dã quỳ và vùng đất này. Dừng xe bên đường, hắn leo lên núi để có thể trải dài tầm mắt ngắm núi rừng Gia Lai đại ngàn nắng gió.

Dã quỳ trải dài một màu vàng khắp triền núi Gia Lai

Điểm dừng chân cuối cùng trong cuộc chu du là Đồi Cỏ Hồng, đi ngược về phía nam khoảng 30km từ núi Chư Đăng Ya. Đến nơi vừa cắm trại xong, hắn lại nhìn thấy một đám nhóc chạy xe đạp đến. Tụi nhỏ chạy nhảy, đua xe đạp, cười nói làm quen xung quanh tôi. Giây phút ấy có cảm giác ở mọi miền Tổ Quốc này, đi đâu ta cũng sẽ có bạn nếu trái tim mình biết mở lòng để đón nhận và cho đi nhiều hơn. Mặt trời lặn cũng là lúc tụi nhỏ quay về làng. Hắn quay sang kiếm một ít củi thông, đốt một đống lửa nhỏ, úp một tô mì, mở nhạc của Tây Nguyên Sound rồi nhâm nhi lon bia cùng một ít thịt rừng gác bếp vừa mua được trong làng.

Những chú bé tinh nghịch đang đua xe đạp dưới ánh chiều tà

Ngày thứ ba đón bình minh trên mảnh đất Tây Nguyên. Đúng như lời bọn trẻ nói, đồi cỏ chỉ đẹp vào buổi sáng, mấy giọt sương sớm còn vương lại trên đầu ngọn cỏ, ánh nắng chiếu xuống làm rực lên một màu hồng vừa dịu dàng, nữ tính lại vừa mang một nét hoang dã rất đặc trưng. Đây có thể gọi là cảnh nên thơ chẳng cần uống mà đã say không?

Bình minh trên Đồi Cỏ Hồng, những giọt sương long lanh đọng trên đầu ngọn cỏ…

Hành trình của chàng trai tuổi hai mươi khép lại với một lời hứa nhất định sẽ quay lại nơi đây một lần. Chuyến đi đủ đầy những điều lý thú để hiểu và yêu về vùng đất đại ngàn, Kon Tum - Gia Lai, nơi khiến trái tim chàng trai trẻ mê phượt cứ lâng lâng khi nghĩ về. Tất cả hùng vĩ, bao la, bình yên và thơ mộng quá. Vùng đất ấy đã để lại trong hắn một dấu ấn khó phai, lúc đi về cứ lưu luyến chẳng muốn rời. Những hình ảnh hiện rõ trong trí nhớ, cứ muốn đi cho hết, tìm hiểu về vùng đất Kon Tum đầy hấp dẫn này và thử hết những món ngon mà chỉ riêng Gia Lai mới có.

Thôi thì hẹn cả hai ở một chuyến hành trình khác, khi mà đủ duyên hội ngộ, ta lại xách xe lên đường gặp nhau hen!


ADVERTISEMENT