share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Hoài niệm tuổi thơ nơi Phố Cổ


ADVERTISEMENT

Hội An nhỏ xíu, chỉ đi một ngày là hết... Thế thì có hề chi! Chỉ cần được sống một ngày trọn vẹn ở phố Hội là đã đủ cho người lữ khách được trôi miên man về miền xưa cũ, được đắm mình trong thế giới tuổi thơ êm đềm, được trải nghiệm mọi cung bậc của cảm xúc.

Tôi chẳng còn thơ bé nhưng lại luôn muốn được một lần nữa ở trong thế giới cổ tích, trong tuổi thơ êm đềm. Dưới đôi mắt trẻ thơ ấy, những con đường nho nhỏ, những mái nhà xưa cũ, những ánh lồng đèn lấp lánh mỗi độ trăng thu tròn vành vạnh cứ hiện ra như một thế giới vi diệu. Và cả ly chè đậu thơm lừng hương dầu chuối, chén tàu hũ nóng hổi hay những hình vẽ ngộ nghĩnh trên cánh tay, những trò chơi dân gian độc đáo… cũng đủ làm cho ký ức tuổi thơ thật đáng trân quý suốt cuộc đời. Và trước khi đến với phố cổ Hội An, tôi cứ nghĩ giữa bộn bề xuôi ngược này, thế giới ấy chẳng còn nữa.

Hội An tháng 9 là những ngày mưa tầm tã, có khi ào ào có khi rả rích khiến phố đã trầm lại càng như được phủ một tấm giấy nhuốm màu xưa cũ, mộc ẩm. Thật may khi ngày tôi đến, dù chỉ có chút nắng thu nhẹ nhàng nhưng trời thì trong veo khiến cho phố Hội bớt phần ẩm ướt, khiến lòng tôi cũng thênh thang hơn.

Nơi tôi ở là một resort nằm ven sông Thu Bồn, dưới chân cây cầu Cẩm Nam nối liền vào phố cổ. Cả khu resort cũng như một làng quê thu nhỏ, khiến tôi vô cùng ấn tượng nên đến đây việc đầu tiên tôi làm là khám phá “ngôi làng nhỏ xinh” bên bờ sông thơ mộng này trước khi thưởng thức bữa sáng. Tôi vốn không thích món mì Quảng cho lắm, nhưng đã đến Hội An thì nhất định phải thưởng thức một lần. Và quả nhiên mì Quảng đúng gốc không như món mà tôi từng thưởng thức ở Sài Gòn. Thứ mà tôi thích nhất trong tô mì đậm vị địa phương chính là những loại rau sống tuy nhỏ cành nhỏ lá nhưng lại tươn non thơm dịu và the nhẹ.

Ở Hội An, thật chẳng khó để có một chiếc xe đạp dạo chơi khắp phố. Tôi cũng kiếm cho mình một chiếc và bắt đầu hành trình “trở về tuổi thơ”. Cũng giống như tôi, những vị khách đến với Hội An hầu hết đều chọn đi xe đạp thay vì các phương tiện khác, dù ban ngày phố Hội chưa cấm xe. Gặp nhau trên đường, chúng tôi chào nhau niềm nở như chào một người quen thân cũ.

Rồi tôi bắt đầu đạp xe khắp các con đường Hoàng Diệu, qua Phan Châu Chinh, ngang Hai Bà Trưng, đường Lê Lợi, Nguyễn Thái Học… và rẽ cả vào những con ngõ dài ngoằn ngoèo rêu xanh phủ đôi tường. Những tấm lụa đủ màu sắc hay những món đồ trang trí và quà lưu niệm càng thêm nổi bật trong quán hàng đượm nét cổ xưa trầm mặc. Những ngôi nhà trải qua bao đời gạch tường đã ố màu và cỏ mọc cả trên mái ngói, những giàn dây leo xanh phủ kín bờ tường, con đường nhỏ chỉ có bóng người đi bộ hay xe đạp khiến tôi như trở về thời thơ bé thích thú đạp xe trên con đường làng.

Hội An bình yên và dịu dàng quá đỗi, không tiếng động cơ ồn ào, không xôn xao mua bán, có chăng chỉ là thứ tiếng Quảng nhẹ nhàng mời chào và âm thanh cũng nhẹ không kém của những vị khách mua hàng.

Ngày của tôi cứ thế nhẹ nhàng trôi qua trong hoài niệm đưa tôi đến với đêm mơ màng ảo diệu trong cổ tích của tuổi thơ. Từ cây cầu Cẩm Nam, tôi đã ngỡ ngàng trước vẻ lung linh của phố. Những con thuyền đi qua, khua sóng nước tạo nên muôn ngàn tia sáng lấp lánh theo từng nếp sóng trôi. Tôi bước đi chẳng chủ định nữa, cứ lang thang theo ánh đèn lồng vào từng con phố nhỏ, thăm chùa Cầu, ghé nhà cổ... Đêm Hội An cũng nhộn nhịp mua bán và đông khách du lịch nhưng phố vẫn cứ yên ả trôi trong cái nét cổ kích và trầm mặc. Những trò chơi dân gian được tổ chức ngay trên phố, nào đập niêu, nào bịt mắt bắt dê… khiến tôi nhớ đến hội làng quê mình năm nào.

Tôi đi theo mùi hương dầu chuối thơm lừng đến một gánh chè ven đường Hai Bà Trưng. Và chẳng thể cưỡng lại mùi thơm ấy, tôi ngồi ngay xuống chiếc ghế gỗ nhỏ gọi cho mình một ly chè thẩm cẩm rồi vừa ăn vừa lắng nghe tiếng to he ai đó thổi rộn cả một góc phố.

Bất chợt mưa ào tới, tôi chạy vội nép vào một mái hiên của ngôi nhà đậm dấu thời gian. Anh chàng vẽ hình xăm giả trên phố cũng chạy ào vào trú mưa chỗ chúng tôi. Trong lúc chờ cơn mưa qua, tôi quyết định chọn hình một ngôi sao nhỏ xinh để vẽ trên cánh tay. Vài cô bé cũng được cha mẹ cho chọn một hình ngộ nghĩnh dễ thương để vẽ. Cái trò xăm dán của thế giới hiện đại này khiến tôi bật cười khi nhớ về những hình vẽ chiếc đồng hồ hay ngôi sao mà lũ bạn chúng tôi thường vẽ cho nhau khi ngồi chơi ở đầu nhà.

Cơn mưa ngang qua, mang đến chút lành lạnh khoan khoái. Theo dòng du khách, tôi tiếp tục xuống đường ra phía bờ sông Hoài. Đêm bên bờ sông Hoài lung linh như miền cổ tích. Dù khắp các tuyến đường ở phố Hội đều thắp sáng ánh đèn lồng, nhưng có đi ra phía bờ sông Hoài mới thấy rực rỡ đến vậy. Ánh đèn lồng lung linh từ các cửa hiệu, nhà hàng, từ những con thuyền nhỏ lững lờ trên sông hắt xuống mặt nước tạo nên hình ảnh lấp lánh sắc màu tuyệt đẹp. Những chiếc đèn hoa đăng rực rỡ màu sắc trôi trên sông cũng góp phần làm cho sắc đêm ở Hội An thêm lung linh huyền ảo.

Sau cơn mưa một mảnh trăng non treo giữa trời, gió sông thổi vào mát rượi và phố thì cổ tích quá. Tôi chẳng muốn rời không gian ảo diệu này, tôi muốn kéo dài thật dài giây phút êm đềm này nên dừng lại bên góc phố nơi các anh/chị Hiệu hô bài chòi náo nhiệt đến tận khuya.

Có thể với nhiều người, Hội An chỉ đi một ngày là hết, nhưng tôi lại yêu nơi đây theo cách riêng của mình. Tôi yêu những con phố, những góc quán rợp bóng hoa, mảng rêu góc chân tường và cả tối mưa bên phố… như yêu tuổi thơ của mình. Thế nên với tôi một ngày ở Hội An chẳng đủ và vì thế tôi sẽ lại về nơi miền cổ tích này để lại được một lần nữa trôi về miền xưa cũ, nhớ về tuổi thơ dịu êm.


ADVERTISEMENT