share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Vùng đất tam giác mạch (phần 2)


ADVERTISEMENT

Cột cờ Lũng Cú - Mã Pí Lèng - sông Nho Quế

Tôi đã từng đi đến cực Nam của Tổ Quốc, nơi Cà Mau kết thúc dải đất hình chữ S. Đến Hà Giang lại là một dịp tôi được đến thăm một cực thứ 2, cách xa Cà Mau rất nhiều, cực Bắc, địa đầu của đất nước. Tôi từng nghe một người bạn nói rằng:”Là người Việt Nam, nếu chưa từng đến cột cờ Lũng Cú, thì vẫn còn thấy thiếu thiếu thứ gì đó”. Khi lên đến nơi này, nghe gió mạnh táp vào mặt, nghe lá cờ Tổ Quốc bay cao trên nền trời xanh khẳng định chủ quyền kiêu hãnh của tổ quốc, trong lòng tôi trào dâng một niềm cảm xúc mãnh liệt. Đi lên một chiếc cầu thang xoắn ốc, tôi lên đến đỉnh của cột cờ.

Phóng tầm mắt ra xa, màu hồng phớt của hoa tam giác mạch đã phủ hết Hà Giang, một bên là đầu nguồn con sông Nho Quê, biên giới Việt Nam và Trung Quốc, thấp thoáng những ngôi nhà thưa thớt phía xa.

Đây có lẽ là ngày tôi ấn tượng nhất ở Hà Giang. Con đèo Mã Pí Lèng làm tôi nhớ Hà Giang quá nhiều, cho đến bây giờ, đang ngồi ở nhà và bắt đầu viết những dòng trải nghiệm này, tôi vẫn nhớ da diết. Được mệnh danh là “Tứ đại đỉnh đèo của Việt Nam,, cùng với đèo Ô Quy Hồ, đèo Pha Đin, đèo Khau Phạ, tuy nhiên Mã Pí Lèng vẫn được đánh giá cao nhất về độ cao và độ đẹp. Cho đến khi tận mắt chứng kiến con đèo này, tôi hoàn toàn hiểu được lời người ta ca ngợi về nó. Đổ đèo Mã Pí Lèng, phía bên này là núi non, phía bên kia là dốc thẳm hùng vĩ, nhìn xuống là màu xanh của núi rừng tầng tầng lớp lớp. Ngang bên mình, chính là mây bồng bềnh uốn qua những ngọn núi. Độ cao 2000m làm tôi muốn hét lên cho thỏa thích. Những đoạn dốc quanh co, uốn khúc ôm lấy những ngọn núi tai mèo hùng vĩ, ngang qua những triền ngô xanh mướt, nếp nhà mộc mạc. Thi thoảng lại gặp người dân đeo một cái gùi toàn thảo dược leo đèo. Trẻ con nơi đây đứng ở khắp mọi nơi, vẫy tay và nở những nụ cười trong trẻo hết mức. Đâu đó vẫn còn những bản làng nằm vắt vẻo trên cao.

Đứng trên đèo Mã Pí Lèng, phóng tầm mắt xuống dưới, dòng sông Nho Quế như một sợi chỉ xanh uốn lượn mềm mại. Tôi dừng xe lại, ngồi ở lưng chừng đèo, ngắm nhìn cảnh đẹp có một không hai này.

Để thưởng ngoạn trọn vẹn con sông này, tôi đi xuống dốc 2 km xuống bến, rồi đi thuyền máy. Thuyền đi qua hẻm Tu Sản, tôi ngồi ngắm nhìn những vách đá dựng đứng, cảm nhận không khí mát lạnh. Nước sông Nho Quế có màu xanh lục bảo đẹp đến mê hồn, ánh lên trong núi đá xám lạnh, trong những mảng màu xanh thẫm của rừng già, xanh dương của mây trời. Sông Nho Quế hiền hòa, như một người con gái đẹp dịu dàng, biết làm điệu trước mắt người thương.

Một lần trong đời, hãy tới và yêu Hà Giang...


ADVERTISEMENT