Hậu Cô-Vy, Nha Trang đến khi nào mới thôi hết dễ thương!
Một ngày của một người làm việc tự do (freelancer) như tôi cũng không khác nhiều so với những người làm công việc văn phòng khác. Có chăng điều khác biệt duy nhất đó là không cần phải đến công ty vào mỗi sáng, chỉ cần chiếc máy tính nối mạng là có thể làm việc bất cứ đâu. Việc bó buộc mình quanh quẩn trong căn phòng với 4 bức tường rất dễ stress, một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu mình là ''Hay mình trốn khỏi Sài Gòn vài ngày để refresh tinh thần!''. Và Nha Trang là một lựa chọn phù hợp nhất trong lúc này. Quyết định đặt phòng, đặt vé xe một chiều đi Nha Trang chỉ trong vòng 3 tiếng. A lê hấp! Đóng máy, dọn đồ, xách balo và đi ngay trong tối đó.

Cô bé nhân viên tại khách sạn tôi ở có nói rằng: ''Nha Trang không có mùa cao điểm, chỉ có mùa cao điểm và cao điểm...hơn''. Nha Trang luôn luôn thu hút khách du lịch quốc tế và trong nước nên hầu như bất kỳ thời điểm nào Nha Trang cũng đông. Nhưng đó chỉ là câu chuyện trước mùa dịch COVID-19 hay được cư dân mạng gọi vui là mùa Cô-Vy. Vậy sau mùa Cô-Vy, Nha Trang sẽ như thế nào? Bạn có tò mò muốn biết một thành phố du lịch nổi tiếng như Nha Trang, cuộc sống của những người làm dịch vụ ở đó sẽ ra sao khi không đón khách quốc tế. Để tôi kể bạn nghe câu chuyện về Nha Trang ''hậu Cô-Vy''.
Nếu lấy Sài Gòn làm mốc, đi dọc miền Trung, hướng lên phía Bắc thì mỗi tỉnh thành lại mang một màu sắc, âm điệu vùng miền khác nhau. Nhưng có thể nói, giọng miền Trung là giọng đặc biệt nhất, vẫn một âm điệu mặn mà của biển nhưng cứ đi dần lên dọc miền duyên hải, giọng nói lại càng đậm đà hơn. Có thể nói giọng miền Trung là giọng khó nghe nhất Việt Nam chẳng sai, nhưng với cái phương ngữ đặc biệt ấy đã làm điêu đứng, say nắng biết bao người ở vùng khác... như tôi.

''Của con mười be!'' – Nha Trang chào đón tôi với một tô bánh canh chả cá ngon lành, cùng với một giọng địa phương chân chất, thật thà. Tôi đã đi được hơn nửa Việt Nam và nhận thấy rằng không đâu dễ thương và hiền lành như người miền Trung mình.
Một điều bất ngờ đó chính là đường phố Nha Trang vào sáng sớm lại rất đông đúc, tuy không bằng Sài Gòn hay Hà Nội nhưng cái nhịp sống bắt đầu một ngày của người dân nơi đây dường như không thay đổi nhiều. Quán ăn vẫn mở, hàng quán vỉa hè vẫn bán và giá vẫn rẻ như xưa. Tô bánh canh chả cá chỉ 13 ngàn ở một quầy hàng nhỏ ven đường, của cô chủ ngoài 50 tươi cười niềm nở mời chào. Tôi phát hiện ra một điều là người miền Trung hay dùng bánh mì để chấm nước lèo, còn người miền Bắc hay gọi thêm bánh quẩy.

Vì tới Nha Trang quá sớm nên tôi tìm một quán cà phê gần đó để ngồi làm việc trong lúc chờ đến 2h trưa check-in khách sạn. Không như Sài Gòn hay Hà Nội mạnh về văn hoá cà phê sáng, dường như các quán cà phê vừa và lớn ở Nha Trang mở cửa rất trễ.
- Trời nóng quá hả em?
- Anh thấy mở laptop nên không dám bật phun sương.
- Giờ vàng, em là người mở hàng nên cà phê chỉ còn 20 ngàn thôi!
Anh chủ quán dễ thương giọng đặc sệt mùi biển đã nói với tôi như thể chúng tôi đã quen nhau từ lâu vậy. Ngay cả khi tới khách sạn, thì người Nha Trang vẫn chưa thôi hết dễ thương khi mà tôi hỏi mượn cô bé nhân viên chiếc cân hành lý. ''Em không có cân, để em đi mượn cho anh'' – xong cái te te chạy sang hàng xóm kế bên mượn chiếc cân cho tôi.
- Dạo này Nha Trang có nhiều khách chưa em?
- Bắt đầu đông trở lại rồi anh, chủ yếu là khách nội địa thôi!
- Đây mới là Nha Trang thật sự phải không?
- Người Việt mình thì thích nhưng người làm dịch vụ như tụi em thì hơi buồn.
Theo cảm nhận của tôi – một người từng làm trong ngày dịch vụ và qua ánh mắt cô bé ấy, tôi hiểu được rằng... sẽ còn vất vả nhiều lắm nhưng hi vọng sẽ không bao giờ tắt.

Dịch đã ''đánh'' Nha Trang một cú rất đau khi mà công suất phòng hiện tại chỉ đạt 1%, nhiều nhân viên ngành dịch vụ du lịch thất nghiệp, chợ đêm đóng cửa, rất nhiều khách sạn lớn dọc đường Trần Phú – con đường sầm uất nhất Nha Trang cũng phải đóng cửa và không biết khi nào có thể mở lại.
Dù không đón khách nước ngoài nhưng có vẻ du lịch nội địa bắt đầu phát triển mạnh mẽ, khách nội địa đã đến Nha Trang nhiều hơn do chính sách kích cầu du lịch của nhà nước và các bên. Đơn vị cung cấp dịch vụ giảm giá, tour tham quan cũng giảm, vé máy bay, xe khách cũng giảm. Tất cả đều đồng lòng vượt qua giai đoạn khó khăn này.






Trên yên xe anh tài xế xe ôm công nghệ, tôi hỏi:
- Dạo này chạy được không anh?
- Cũng đỡ hơn tí rồi. Nha Trang bắt đầu có khách trở lại. Nhiều anh em tài xế bỏ chạy hết rồi. Nhưng mình cũng phải cố gắng thôi.
Mỗi người một câu chuyện khác nhau nhưng có lẽ chúng ta đều có cùng một nỗi lo, một băn khoăn là đến khi nào Nha Trang mới trở lại như xưa đây.