Làng Gamcheon - Khung cửa sổ trên núi, vì đón nắng thu nên chẳng bao giờ khép!
Chiều mùa thu ở làng Gamcheon là một hoàng hôn cực ngọt, những ánh nắng vỡ ra sau rặng đồi nằm rải rác xuống ngôi làng phía dưới, không gay gắt mà lại rất dịu dàng. Trên các con đường, những cành đào chín mọng vàng tươi nghiêng mình đón gió. Trong tiết lạnh khô, ai nấy đều nhanh chân rảo bước vào bên trong hàng quán, con đường của làng văn hóa Gamcheon sạch sẽ tinh tươm nhưng lại vắng bóng người.
Ngày tháng dài rộng, những điều gì viển vông khác biệt luôn mang đến cho chúng ta những trải nghiệm thú vị và đáng nhớ. Chính vì thế mà tôi đã bỏ mặc lời khuyên của người bản địa, đi bộ men theo con đường gạch đỏ để lên đỉnh ngôi làng văn hóa Gamcheon thay vì chọn taxi hay xe bus vì đường khá dốc. Và rồi vô tình bắt gặp những bụi hoa ngọn cỏ ven đường xanh nảy nở với sức sống mãnh liệt khiến tâm hồn bỗng vui đến lạ, điều mà chắc chắn bạn không thể thấy được nếu lựa chọn đi bằng những phương tiện tôi kể phía trên.




Nơi đây còn được gọi là làng bích họa vì các bức tường được trang trí bằng các hình vẽ sinh động. Hơn 800 ngôi nhà được sơn vẽ với màu sắc nhã nhặn, các hoạ tiết dễ thương gần gũi với đời sống sinh hoạt thường ngày của người dân. Mỗi nhà mỗi vẻ, mười phân vẹn mười.

Sau một ngày đi bộ mệt nhừ, tôi chả đắn đo mấy và quyết định tấp vào một quán cafe bất kỳ bên đường, vì ở đây quán nào cũng đẹp thực sự. Vừa nhấm nháp ly cafe nóng hổi, vừa tận hưởng không khí trong lành và yên bình của làng là một trong những ký ức tôi muốn lưu giữ mãi. Không gian trong lành, yên bình, không xô bồ, không khói bụi hay kèn xe.



Từ trên cao, nơi đây thật đẹp và xinh xắn đúng như cái tên làng bích họa của nó. Những khung cửa sổ ngôi nhà trên núi, vì đón nắng thu nên chẳng khép bao giờ, luôn mở cửa chào đón khách, cởi mở cũng như chính tâm hồn của những con người ở đây vậy.

Thay vì hòa vào dòng người đông như hội đang xếp hàng chờ chụp hình với điểm check-in “Hoàng tử bé” nổi tiếng, tôi quyết định lên nóc một mái nhà cũ kỹ để nhìn ngắm toàn ngôi làng. Những bồn chứa nước, chậu cây, bình ga, dây phơi đồ đã cũ trong nắng chiều tạo thành bức tranh thơ mộng. Nhìn theo hoàng hôn, bất chợt tôi để mặc cho tâm hồn buông ra những giai điệu cô đơn. Chẳng biết tự bao giờ, bản thân lại có thói quen ngồi suy tư một mình thay vì tám chuyện hay nhậu lai rai với đám bạn thân, để mặc tâm hồn làm thân với mây với gió, với thiên nhiên, với những giai điệu trầm ấm, và rồi vẩn vơ nghĩ nhiều điều mông lung. Phải chăng đó là những thay đổi khi ta trưởng thành. Phải chăng, càng trưởng thành con người ta càng cảm thấy cô đơn.



Trên đoạn đường về, âm thanh thánh ca nhẹ nhàng thánh thót phát ra trong không gian khiến tôi lạc bước vào một ngôi nhà thờ bé xinh phía dưới sườn đồi. Bên ngoài trưng bày nhiều bức tượng Chúa Hài Đồng sánh đôi bên cạnh chú thiên thần dễ thương. Bên trong được sơn màu trắng tinh khôi. Đây có thể là ngôi nhà thờ dễ thương nhất mà tôi từng đặt chân đến.





