Một chuyến đi sau Covid-19 ở Ladakh
Ladakh là chuyến đi đầu tiên của tôi sau những năm Covid-19. Là một trong những hành khách "mạo hiểm" lên máy bay sau những tháng ngày đóng cửa, tôi có chút gì đó bâng khuâng khó tả khi đặt chân xuống Ấn Độ vào một ngày tháng 5. Còn nhớ đúng một năm trước, Ấn Độ là tâm điểm dịch của thế giới, thì tại thời điểm này tôi đã có thể thực hành lại một số "kỹ năng du lịch" tưởng chừng đã bị quên lãng sau 2 năm tuy ngắn mà dài ấy.
Khuôn khổ của một bài viết có lẽ không cho phép tôi mô tả tường tận từng cây số trên cung đường uốn lượn qua những rặng núi và thung lũng to lớn, mà chỉ có thể trích ra những khoảnh khắc chậm rãi nhất trong suốt hành trình có phần liên tục thử thách sức khỏe, và không hề có internet.
Địa điểm đầu tiên của hành trình là Leh - thành phố thủ phủ của vùng Ladakh. Tôi đã mất một buổi sáng để có thể làm quen với không khí loãng của vùng núi Himalaya này, rồi sau đó mới có thể thực sự cảm thấy mình đang là nhân vật chính của chuyến đi mình đã lên kế hoạch.















Chúng tôi lên xe trở lại Leh ngày sau đó, khép kín vòng tròn dài hàng trăm cây số. Hầu hết thời gian của chúng tôi là bập bênh ê mông trên những lằn mòn đầy sỏi đá hơn là những con đường, nên việc được nhập lại vào cao tốc Manali-Leh, băng băng trở lại phố thị và được thấy những thị trấn nho nhỏ ven lộ khiến tôi có cảm giác hồ hởi lạ kỳ. Tại thời điểm đó, đôi chân và thân thể tuy mỏi nhừ, nhưng tâm hồn hẳn là đã "refreshed" hoàn toàn sau những ngày tháng ì trệ trong phòng suốt mấy năm dịch dài đã qua.