Triệu người bỏ rơi một thành phố
Những tia nắng cuối Đông ỉu xìu pha chút gió lạnh khiến người khoái Tết lâng lâng hoài niệm. Thời gian đi qua chóng vánh hay trôi chậm chừ còn tùy vào cảm nhận mỗi người. Với riêng tôi, chỉ thấy Tết sắp chạm ở gót chân và Xuân vờn trên mái đầu hai mươi mấy tuổi đời.

Năm năm rồi nhỉ, tôi ở Sài Gòn ngần ấy thời gian nhưng chưa có một cái Tết cùng nó. Tiếc là con người không có thuật phân thân, không thì tôi đã có mặt ở thành phố hoa lệ này để “ăn” Tết mà vẫn không nỡ vắng mặt Tết quê – nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Nhưng biết làm sao được.
Sài Gòn những ngày cuối năm
Thời điểm này, ở các chốt giao thông trọng điểm của Sài Gòn như vòng xoay, cầu vượt, ngã tư, ngã ba... đều thưa thớt xe cộ và người dân đi lại. Tiếng người nói, tiếng động cơ, tiếng còi không còn uyên náo vào giờ cao điểm nữa. Từ những xa lộ lộng gió đến ngõ hẻm chật hẹp của thành phố, cảnh xe san sát, cảnh người chen chúc, cảnh xe và người lích nhích, cảnh sinh viên túa ra khi tan trường đã xa rời tầm mắt bất kỳ ai.
Thi thoảng chạy xe trên đoạn đường vắng, tôi còn thấy hiu quạnh, cô đơn, thấy Sài Gòn không còn là Sài Gòn nữa. Trong tôi, Sài Gòn lúc này giống như ở quê với những đoạn đường lưa thưa bóng người, có trời xanh thỏa thích ngắm, đi băng băng trên đường mà không lo kẹt xe. Cảnh vắng lặng hai bên đường với những chậu hoa cúc vàng, nắng hong nhẹ trong gió khiến lòng tôi nôn nao, chạnh lòng và thấy mình ngập tràn sốt sắng. Tôi muốn về nhà. Và cuối cùng, tôi cũng rời Sài Gòn để về sum vầy với gia đình như cả triệu người vẫn làm.

Những ngày cuối năm cũng là thời điểm nhà nhà cúng tất niên để ghi nhận 365 ngày đã qua và mong chờ những điều tốt đẹp sẽ đến. Nếu ở quê, tôi thường phụ mẹ dọn dẹp nhà cửa, trang trí bàn thờ tổ tiên, nấu đồ cúng, thưởng thức những món ngon và cùng nhau xem tivi. Khi vào Sài Gòn, ngoài nơi làm việc tổ chức tiệc tất niên, tôi còn được chủ nhà trọ mời đến chung vui hàng xóm xung quanh. Họ đến từ muôn phương, nhưng đều có một điểm chung là chọn Sài Gòn mưu sinh.
Sài Gòn thật đẹp trong tôi với những mối lương duyên bằng cách nào đó mà tôi có cơ hội gặp gỡ, quen biết và trân quý. Chắc hẳn, ai cũng như tôi, ngày đầu đặt chân tới Sài Gòn đều hy vọng thành phố này sẽ chấp nhận mình, sẽ có căn nhà ở đây cho riêng mình, có công việc ổn định và được mọi người xung quanh yêu quý. Còn nhớ một buổi tối ngày giáp Tết ở Sài Gòn. Trong lúc đứng đợi nước ở một cửa tiệm, có ông chú hỏi tôi:
- Tết tới nơi, sao chưa về con? - Dạ năm nay con về muộn. - Con miền Tây hả? - Dạ con miền Trung. - Miền Trung xa sao chưa về? Lo mà về sớm đi để bố mẹ mong. - Dạ con đi làm nên không về sớm được chú ạ.

... bâng khuâng không tả xiết!
Chạy ven đường dọc một con kênh, nơi người ta vẫn ví von là chợ nổi giữa lòng Sài Gòn, mới thấy vị Tết ập vào người với một kẻ mong mỏi về quê như tôi. Những chậu mai, cúc, tắc, hồng, ly, huệ... làm mê mẩn không biết bao nhiêu người đi đường.
Tôi thấy ký ức về quê hương trỗi lên trong lòng tựa sóng vỗ mạn thuyền liên miên. Đó là một chuỗi ngày tháng tuổi thơ yên bình, không suy nghĩ vướng bận, không gánh nặng, chỉ có ăn, học và vui chơi với lũ bạn trong xóm. Lẫn trong âm vực cao thấp, nhỏ to của người mua kẻ bán có hương thơm, quả lành. Ở một nơi phồn hoa đông đúc, nơi có khi cả con đường dài hàng trăm người xuôi ngược đều không biết bạn tuổi gì và bạn thì cũng chẳng quen ai.

Trên đường về, tôi chăm chú nhìn về phía sóng nước dập dềnh, phía chợ buồn náo nức, phía hoa quả xinh xắn... và cũng kịp tranh thủ đưa mắt nhìn tòa Landmark sừng sững. Cho đến khi xe chạy xa khuất vẫn cố ngoảnh đầu lại một góc nghiêng vừa phải để không phải va trúng người đi đường nào.
Người Sài Gòn vui Tết ở đâu? Phố đi bộ, trung tâm thương mại, chợ hoa, công viên, khu vui chơi giải trí... Chứ để được trông thấy một ngã ba có trò bầu cua tôm cá đông người lui tới, một hội con nít trong xóm chơi xì lát, tiến lên, một chiếc bàn tròn người lớn thong thả cắn hạt dưa, ăn bánh uống trà, hàn huyên chuyện đời... thật không dễ dàng.

Và rồi Tết cũng sẽ lướt qua Sài Gòn một cách chóng vánh như cơn gió lạnh phủ lên thành phố này, vội vàng nhường chỗ cho mùa nắng hanh khô và những cơn mưa đầu mùa bất chợt. Rồi Sài Gòn sẽ lại là Sài Gòn thôi – đông đúc, huyên náo, ồn ào và náo nhiệt chào đón người dân tứ xứ tìm đến.
Năm nay con lại về nhà muộn như năm trước mẹ nhé! Tôi lấy làm tiếc khi góp thêm một thân phận trong triệu người bỏ rơi thành phố bao dung này. Tuy vậy, có một điều chắc chắn sẽ tồn tại, Tết ở muôn phương có lúc da diết nhớ Sài Gòn.
>> Xem thêm: Thương nhớ mùi Tết xưa