share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

The Art Corner Chạy nhanh lên, quá khứ đuổi sau lưng


ADVERTISEMENT

“Almost is never enough

So close to being in love”

Tôi và nó vốn không thân nhau. Chỉ là có lần ấy, cả hai đứa cùng rời văn phòng muộn và gặp đúng lúc trời mưa tầm tã. Nó miễn cưỡng quay ra hỏi tôi “Lên food court lầu trên ăn tối đi.”; tôi cũng miễn cưỡng đồng ý. Một tiếng ăn tối chắc không đến nỗi tệ.

Thế rồi nó lại có hứng tâm sự chuyện đời; tôi ậm ừ cho có vẻ đang lắng nghe. Đến một lúc, nó hỏi một câu khiến tôi bắt đầu chú ý:

“Biết từ nào trong tiếng Anh là buồn nhất không?”

“Từ gì thế?”

Almost.”

***

Tôi vốn không định đọc cuốn sách ấy. Từ vẻ bề ngoài, Nỗi cô đơn của các số nguyên tố đã là chuyện tình u ám và lạnh lẽo. Tôi không chắc có gì để tìm kiếm trong một cuốn sách cô đơn từ tên truyện tới hình minh hoạ như vậy. Nhưng nó đã lôi sách ra khỏi túi và đặt hẳn lên tay tôi “Này, đọc thử đi.”

Nỗi cô đơn của các số nguyên tố không phải sách dành cho tất cả mọi người. Tình tiết hấp dẫn, nhân vật với tính cách cuốn hút xiêu lòng người, hay một cái kết viên mãn khơi dậy cảm xúc tích cực, … tất cả những điều đó bạn sẽ không tìm thấy trong tác phẩm đầu tay này của Paolo Giodano. Nhưng nếu bạn cũng đã từng nằm bó gối một mình trong phòng, không làm gì khác ngoài nghe nhạc và khóc vì mối tình đã cũ kĩ mà tim chưa chịu lành, thì đó, Nỗi cô đơn của các số nguyên tố sẽ có một chỗ đặc biệt trong bạn. Như cái cách cuốn sách này đã chinh phục nó, và tới giờ là tôi.

“Số nguyên tố? Hừm, tớ không thích toán học lắm đâu.” – tôi bảo nó, tìm cách chối từ cuốn sách.

“Không, không phải là sách toán học. Truyện thôi mà.”

“Thế số nguyên tố thì liên quan gì?”

Số nguyên tố là những số chỉ chia hết cho 1 và chính nó; giữa hai số nguyên tố cặp, luôn có một số chẵn chen vào giữa. Paolo Giodano đã dùng hình tượng số nguyên tố để xây dựng nên cặp nhân vật Mattia và Alice. Giữa Mattia và Alice có một mối ràng buộc do số phận cố tình sắp đặt, không phải để họ đến được với nhau, mà để trêu ngươi hai người. Gặp gỡ lần đầu trong một bữa tiệc từ thuở niên thiếu, Mattia và Alice đã ngay lập tức “nhận ra nhau”. Cảm giác ấy rất lạ:  không hẳn yêu từ cái nhìn đầu, nhưng có khi nào bạn gặp một người, và dù chưa thực sự rung động, bạn biết rằng người đó dành cho mình? Như một nửa đi lạc vậy. Mattia và Alice tìm thấy điều ấy ở nhau. Họ duy trì một mối quan hệ thân thiết, luôn bước đi song song nhưng không bao giờ đủ gần để nắm tay được. Kể cả khi nhận ra đã yêu nhau tới mức nào.

“Suýt nữa thì” đến được với nhau. “Almost”.

Mattia và Alice, cả hai đều là số nguyên tố cô đơn.

Almost, buồn cười vậy đấy.” – nó nằm dài người ra bàn, thả câu chuyện vào im lặng. Nếu là bình thường, hẳn tôi đã nhăn nhó vì bị giữ lại nghe một người không thân thiết than thở những chuyện tôi không quan tâm. Nhưng chuyện nó kể cứ như chạm trúng một chỗ mềm đang sưng lên của tôi. Rằng nó, hình như cũng giống Mattia và Alice. Nó đã thầm yêu một người suốt bảy năm, không bao giờ thổ lộ. Rồi người đó trước ngày cưới gửi nó một tin nhắn, tiết lộ nhiều năm trước anh ta cũng yêu nó. Ngộ ghê ha. Hai người đó đã chơi với nhau từng ấy thời gian, từng ấy ngày tháng gần gũi, trò chuyện, nhưng không một ai chịu nói ra cảm xúc của mình. “Gần tới thế mà… Lẽ ra là yêu luôn rồi ấy.” Nhưng gần tới vẫn không bao giờ là đủ.

“Almost is never enough.”

Giống như Mattia và Alice.

Alice cố gắng mấy cũng chỉ tới mức gửi tín hiệu tới Mattia “Này, tớ thích cậu đấy.” Nhưng với số nguyên tố Mattia, người thường xuyên tự rạch tay mình để khỏa lấp cảm giác tội lỗi, thì trông mong gì cậu lên tiếng trước. Với Alice cũng chẳng dễ dàng gì. Khi Mattia trở về từ nước ngoài tìm Alice, có lẽ đã sẵn sàng yêu, cô bỏ lỡ cơ hội cuối cùng với anh vì mặc cảm đôi chân thương tật và cơ thể gầy gò do chứng biếng ăn. Giữa nước Ý lãng mạn nhường ấy, lại có hai tâm hồn yêu thương thuần khiết không đến được với nhau. Sao lại có những mối tình tan vỡ từ khi chưa hình thành? Nước Ý trong Nỗi cô đơn của các số nguyên tố không giống những gì ta vẫn nghĩ về nó. Không si mê cuồng dại. Không mộng mơ, hoài bão. Nước Ý lặng lẽ của những con người bế tắc, chẳng dám yêu nhau.

Vấn đề của cả Alice và Mattia là họ không rũ bỏ được quá khứ đau buồn. Alice vẫn sống trong kí ức vụ tai nạn trượt tuyết năm 8 tuổi, khoảnh khắc cô đối diện cái chết, để rồi sau này không dám đối diện cuộc sống. Mattia thì không nguôi cảm giác tội lỗi vì đã bỏ rơi đứa em gái thiểu năng ở trong rừng, khiến nó mất tích, mà không ai biết có phải đã rơi xuống hồ nước không. Cả hai không bao giờ rời mắt khỏi quá khứ. Họ loạng choạng bước đi trong cuộc đời, để rồi va vấp và làm tổn thương những người khác. Quá khứ đeo bám họ. Nó vươn dài cánh tay tội lỗi ra và giữ chặt lấy hai người. Có tương lai nào cho những người sống hoài trong quá khứ.

***

Tôi nhìn nó bước đi, băng qua con đường ướt xuống khu để xe. Không khí còn ẩm ướt như làm cái bóng nó nhoè đi, nghiêng ngả hơn bình thường. Tự dưng tôi muốn trời mưa thêm lần nữa.  Để khỏi phải về ngay. Để trong một lúc yếu lòng, thế nào tôi cũng sẽ nhắn tin cho người ta “Chắc em yêu anh thật đấy.” Nhưng tôi đã không làm thế. Như Mattia và Alice, và nó nữa, tôi cũng đã để mặc cho tình cảm chơi vơi vậy thôi, rồi biến mất, như rất nhiều những mảnh tình đáng thương khác trên đời này.

“We almost knew what love was

But almost is never enough”

Nỗi cô đơn của các số nguyên tố có thể không dành cho tất cả, nhưng tôi tin rằng ai cũng nên đọc thử một lần. Tôi tin rằng những cảm nghiệm trong cuộc đời, dù có tồi tệ, cũng đáng trải qua. Cuốn sách này, có thể chỉ để lại vết mờ trong bạn vì chẳng cảm thấy liên hệ, hoặc nó có thể ám ảnh bạn, nếu như bạn tìm thấy con số nguyên tố bên trong mình. Đâu có sao. Đôi khi thứ cứu rỗi con người là lắng nghe một chuyện tình buồn.

 


ADVERTISEMENT