share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Explore Đảo Cô Tô, và những góc nhìn ngập nắng


ADVERTISEMENT

Miền Bắc không có lợi thế nhiều về biển đảo, nước không trong bằng, cát cũng không trắng bằng, nhưng đó là khi người ta chỉ nhìn vào những bãi biển tấp nập mà thôi. Cô Tô - huyện đảo xinh đẹp sẽ thay đổi hoàn toàn suy nghĩ đó, chỉ trong vỏn vẹn 3 ngày.

Đảo Cô Tô một ngày nắng hạ

Liệu đây có phải một bãi biển của miền Bắc?

Tôi cùng với những người bạn đi Cô Tô vào một ngày nắng hạ. Tháng 6 thủ đô như chảo lửa. Cái tên Cô Tô ngày ấy vẫn còn lạ lẫm lắm. Du khách biết đến vịnh Hạ Long là chính, chứ nào biết ở Quảng Ninh còn rất nhiều hòn đảo đẹp. Tôi vẫn nhớ bản thân mình đã ngỡ ngàng như thế nào trước cảnh biển xanh, hàng dừa cao và cát trắng của Cô Tô. Bây giờ mới biết miền Bắc cũng có biển như thế này, Cô Tô hóa ra “rất ra gì” dù chẳng cần đến dịch vụ cao cấp, resort 5 sao hay nhà hàng sang trọng.

Cô Tô hóa ra “rất ra gì”...

...dù chẳng cần đến dịch vụ cao cấp, resort 5 sao hay nhà hàng sang trọng

Chuyến xe đêm đến cảng Cái Rồng vào lúc đồng hồ mới chỉ 3 giờ sáng, ngáp ngắn ngáp dài thuê tạm một phòng để ngủ nhưng có vẻ lỡ cỡ giờ giấc, thành ra tôi đã lục đục dậy ra cầu cảng ngắm bình minh lúc 5 giờ sáng. Cảng Cái Rồng không lớn lắm, các tàu thuyền hối hả cho kịp giờ chợ sớm. Từ đây, chỉ mất khoảng 1-2 tiếng đi ca nô hoặc 3 tiếng nếu đi tàu gỗ là tới được Cô Tô. Tôi chọn chuyến sớm nhất lúc 7 giờ 30 nên ăn sáng xong đã vội vã xách ba lô cùng đồng bọn đi ngay.

Chòng chành sóng, nhưng tâm trạng của tôi khá háo hức khi thấy hòn đảo phủ cây xanh mượt. Tôi thích nhìn những thứ như vậy, là khi trời trong xanh, nắng vàng ruộm và cây cối tốt tươi. Một vẻ đẹp đầy sức sống.

Hòn đảo dần hiện ra trước mắt

Thuyền cập bến, nhóm chúng tôi thuê xe chở vào nhà cô Nhâm. Nhờ được giới thiệu từ trước, cô đón chúng tôi với nụ cười hiền lỏn lẻn, dặn chúng tôi nghỉ ngơi rồi lấy xe đi chơi, lát về có cơm ăn liền. Trên đảo có nhà nghỉ, khách sạn, nhưng dù đi tới đâu tôi vẫn ưu tiên chọn homestay, bởi đây là cách cảm nhận tốt nhất văn hóa vùng miền, được ăn cùng, ở cùng, nói chuyện cùng, dù không quá tiện nghi.

Càng vào sâu trong đảo, càng thấy màu xanh của nguyên sơ

Cô Tô không lớn lắm, đi xe máy chạy lòng vòng quanh đảo chỉ chừng gần tiếng đã hết đường. Nhưng nhỏ vậy mà hay, nơi người ta không cần đến sự ồn ào, náo nhiệt bủa vây hàng ngày nữa thì hòn đảo nhỏ này là lựa chọn quá tuyệt vời.

Đồng cỏ rộng dài và xanh mát mắt, hàng phi lao xào xạc và gió biển ùa vào mát rượi dù nắng đang chiếu trên đỉnh đầu. Chạy xe máy bon bon trên con đường trải bê tông nhỏ xíu quanh co - đặc trưng của phần lớn các hòn đảo ở Việt Nam, là điều tôi thích nhất. Không tiếng còi xe, không ngã tư, không đèn đỏ, nhưng gương mũ đầy đủ nhé các bạn tôi!

Những con đường nhỏ đặc trưng của các huyện đảo

Đảo nhỏ nên cũng không có nhiều điểm thăm thú, nhưng không phải vì thế mà Cô Tô nhàm chán đâu. Tôi ghé bãi đá Cầu Mỵ lần đầu vào buổi trưa, và thấy sự kỳ diệu của tạo hóa khi những lớp kiến tạo tự nhiên đã cho nơi này những mỏm đá lớn nhỏ với hình thù đặc biệt. Một chỗ ngồi lý tưởng trên cao để phóng tầm mắt ra biển khơi, hay chịu khó leo thêm dăm bước lên đỉnh cột cờ chiêm ngưỡng bãi đá một cách toàn diện nhất.

Bãi đá Cầu Mỵ

Những lớp kiến tạo kỳ diệu của Mẹ thiên nhiên

Tôi đã tự nhủ phải quay lại đây để ngắm nhìn bình minh trong lúc vẫn còn ở Cô Tô. Quả không phí công dậy sớm, bãi đá được mệnh danh là nơi đón ánh nắng mặt trời đầu tiên ở Tô Cô, một khung cảnh thật rực rỡ bởi “tấm áo choàng” của ngày mới sang.

Và cảnh quan nhìn từ đỉnh cột cờ trông xuống bãi đá

Đến với biển, tất nhiên là phải chọn một chỗ để vùng vẫy trong làn nước xanh mát. Tôi chọn Cô Tô Con - một hòn đảo rộng chỉ khoảng 200 hecta, không có người ở, không dịch vụ. Chẳng cầu kỳ chút nào khi bỏ 30 phút ngồi tàu gỗ ra Cô Tô Con chỉ để tắm biển, bởi dù chỉ cách đảo chính 1 km, nhưng Cô Tô Con sẽ khiến bạn cảm thấy bản thân như “Robinson lạc trên đảo hoang” bởi sự tách biệt hoàn toàn với cuộc sống bên ngoài.

Thuyền chúng tôi tiến dần vào hòn đảo hoang sơ

Cứ thế, tận hưởng cho đến buổi hoàng hôn

Với làn nước trong vắt, cá tung tăng bơi lội, bãi cát trắng mịn và hoàng hôn tuyệt đẹp bên cạnh hàng phi lao xanh rì rào trước gió, thì Cô Tô Con hoang sơ như một người tình ngủ quên giữa dòng đời vội vã.

Bạn có muốn một lần được làm “Robinson trên hoang đảo”?

Cô Tô còn bãi biển Hồng Vàn, nơi chúng tôi cùng tụ tập đốt lửa trại, hò hát cùng nhau trong buổi tối thật vui. Hay bãi Vàn Chải - nơi sáng dậy là có thể ào vào làn nước mát. Còn có ngọn hải đăng Cô Tô - nơi tôi có thể ngắm hòn đảo thơ mộng từ trên cao. Và sự bình dị, chân phương của người dân miền biển để chuyến đi chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm đẹp.

Ngọn hải đăng Cô Tô

Nơi ta có thể ngắm hòn đảo thơ mộng từ trên cao

Cô Nhâm, chú Hải chẳng phải những người làm tour chuyên nghiệp, nhưng hết sức “chiều chuộng” đám trẻ chúng tôi bằng những bữa cơm ngon, bằng sự tận tình chỉ dẫn, hỏi han để chúng tôi có hành trình suôn sẻ, được chơi và tận hưởng nhiều nhất những ngày trên đảo.

Bữa ăn hết sức thịnh soạn của vợ chồng cô Nhâm, chú Hải

Mênh mông đồng ruộng, căn nhà nhỏ hôm đó sáng đèn muộn hơn một chút bởi ngày mai chúng tôi đã phải tạm biệt Cô Tô để trở về Hà Nội, mang cả niềm vui và chút buồn lưu luyến huyện đảo bình yên.

Mùa hè năm ấy, ngày chúng tôi còn trẻ lắm, Cô Tô bây giờ chắc là đã thay đổi ít nhiều. Khách du lịch đông hơn, tour nhiều hơn, dịch vụ tốt hơn, còn tôi, bây giờ mới dùng nỗi nhớ để viết một vài dòng, về những góc nhìn ngập nắng, hoang hoải của mùa hè năm ấy. 


ADVERTISEMENT