W Coffee Talk Hà Đăng Khoa, Sài Gòn và những ngày lang thang
Nhắc tới Sài Gòn, con người ta thường nhớ đến sự nhộn nhịp và màu sắc, đôi lúc xen lẫn những điều dung dị và rất đỗi bình yên. Sài Gòn thân thương và quen thuộc, là cuộc sống, là hơi thở và cả hoài bão của rất nhiều thế hệ. Cũng chẳng ai biết là từ bao giờ, vùng đất này lại trở nên đặc biệt và lôi cuốn như vậy. Lớp lớp người trẻ rủ nhau kéo đến, rồi mê mẩn ở đây quên cả lối về.
Có một trái tim cũng nhiều năm rong ruổi thành phố, có một nhiếp ảnh rất yêu thích những khoảnh khắc của đô thị này. Khám phá phố phường cùng với niềm đam mê, Chàng trai Hà Đăng Khoa (sinh năm 1988) đã hun đúc cho mình một tình yêu Sài Gòn rất lớn.
Một cơ duyên đặc biệt
Đăng Khoa đã đến với nhiếp ảnh như thế nào?
Mình bắt đầu yêu thích nó từ lúc còn là sinh viên kiến trúc, với niềm đam mê các kết cấu công trình, cùng ước muốn chụp lại những dáng hình đẹp đẽ của đô thị. Nhưng ở thời điểm đó mình chỉ chụp ảnh bằng điện thoại. Cho đến năm 2019, mình có tham gia cuộc thi ảnh chủ đề ''Sài Gòn khác biệt'' và may mắn được giải nhất, từ đây mà mình cảm thấy thích thú nhiều hơn với nhiếp ảnh, và đã sử dụng tiền thưởng để mua máy rồi bắt đầu học chuyên sâu hơn. Cứ như vậy mà theo đuổi nó tận bây giờ.
Đâu là đề tài nhiếp ảnh quen thuộc của bạn?
Hầu hết ảnh mình chụp là đời sống, kiến trúc và phong cảnh đô thị. Đó những khoảnh khắc mình tình cờ gặp hay những địa điểm khám phá được cùng bạn bè. Đôi lúc, mình cũng rơi vào tình trạng bí ý tưởng, như ở thời gian đầu, khi mọi thứ còn khá là mới mẻ.
Vậy, nó đã mang đến cho bạn những gì?
Phải nói là rất nhiều, nhưng có lẽ đặc biệt nhất là sự kiên nhẫn và chinh phục. Thường thì mình sẽ phải chờ đến khoảng thời gian đẹp, đợi đến lúc ánh sáng thật hoàn hảo để có thể cho ra các sản phẩm tuyệt vời nhất, vì không phải lúc nào mình cũng may mắn để gặp được những khoảnh khắc như vậy. Còn nói về chinh phục, tức là mình phải làm, phải thử hết mọi cách để có được tác phẩm ưng ý. Như để có được những bức ảnh chụp view nhìn từ trên cao, mình phải leo thang bộ 20 đến 30 tầng và cũng khá nguy hiểm. Nhưng đổi lại, khung cảnh mình thấy được rất tuyệt, rồi cái cảm giác được ngắm nhìn thành phố, mọi mệt mỏi và căng thẳng cũng biến mất hoàn toàn.
Một tình yêu Sài Gòn
Bạn bắt đầu khám phá Sài Gòn từ lúc nào? Và mảnh đất này có điều gì đặc biệt?
Từ hồi tháng 2 năm 2019. Mình có theo dõi một số nhiếp ảnh gia ở nước ngoài và vô cùng ấn tượng với những bức ảnh đời sống đô thị của họ, từ đó mình mới có cảm hứng tìm tòi và đi chụp nhiều hơn.
Dù không phải là người gốc Sài Gòn, nhưng mảnh đất này đối với mình quả thực rất đặc biệt. Mình yêu đường phố sôi động, tấp nập xe cộ vào những giờ cao điểm. Yêu cả cái tĩnh lặng vào buổi sáng với làn không khí mát dịu, thanh sạch trên con đường đầy cây xanh. Hơn cả, mình yêu tính cách của những con người ở thành phố này.
Trong bộ sưu tập của mình, đâu là bức hình mà Đăng Khoa ưng ý nhất?
Chắc hẳn đó là bức hình mình chụp ở chung cư cũ được một người anh giới thiệu, nó mang một chút gì đó rất lạ của Sài Gòn. Mình đã đến đây lúc 4, 5 giờ chiều vì thời điểm này là nắng đẹp nhất. Rồi đứng đợi khoảnh khắc có một người đi qua để chụp lại. Sài Gòn mình cũng còn nhiều nơi đẹp mà chưa được khám phá lắm, và nó vẫn luôn luôn hiện diện trước mặt, chỉ là chúng ta bị cuốn theo nhịp sống hối hả mà không để ý đến đấy thôi!
Sài Gòn mùa dịch với bạn có quá nhiều thay đổi?
Thành phố này vẫn không ngừng vận động, nhiều điều mới mẻ đòi hỏi mình phải thích nghi. Mình phải ngừng toàn bộ công việc, song đây cũng là thời gian để thư giãn, nhìn nhận lại mọi thứ cũng như chuẩn bị cho những hành trình tiếp theo. Đâu là điều mà bản thân mình còn thiếu sót? Hay trong tương lai mình phải thay đổi những gì để có thể thành công hơn?...
Hy vọng đại dịch sẽ sớm qua đi, để Sài Gòn của chúng ta mau khỏe lại! Rồi những ngã tư xe cộ lại tấp nập, rồi những hàng quán lại ríu rít nói cười… và cả những bước chân xê dịch, họ sẽ lại tiếp tục với hành trình đi tìm hạnh phúc của chính bản thân!