share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

The Art Corner Hachiko - Biểu tượng của tình bạn mãi mãi


ADVERTISEMENT

Người ta vẫn thường nói chờ đợi là hạnh phúc nhưng chỉ khi đủ yêu thương người ta mới có thể chờ đợi mà không giận hờn, oán trách. Con người có thể chờ nhau qua những giông bão cuộc đời, qua những thăng trầm của cuộc sống để đến cuối cùng nhận về những tình cảm chân thành. Thế nhưng liệu với những con vật thì sao – chúng có thể chờ người chủ của mình đến bao giờ?

Câu chuyện về chú chó Hachiko qua lời văn sâu lắng của nhà văn Luis Prats cùng hình minh họa màu nước ấn tượng của Zuzanna Celej sẽ lay động trái tim và truyền cảm hứng cho bạn như cách mà chú chó Hachiko đã làm rung động biết bao trái tim trên thế giới này trong suốt bấy nhiêu năm qua.

Hachiko - chú chó đợi chờ

Chú chó Hachiko sống ở Tokyo cùng với gia đình giáo sư Eisaburo Ueno. Hàng ngày, vào buổi sáng Hachiko theo chân giáo sư đến nhà ga tiễn ông lên tàu đi làm. Buổi chiều ngày nào cũng vậy, nắng cũng như mưa, vào lúc 5 giờ chiều, khi vị giáo sư gõ cây ba toong xuống đất từ toa tàu, ông đã thấy Hachiko đứng đợi đó. Con đường từ nhà đến ga, từ ga về nhà là khoảng thời gian vui vẻ của Hachiko. Giáo sư Eisaburo Ueno luôn ân cần trò chuyện, chỉ bảo cho chú chó những điều mới lạ hay kể cho Hachiko nghe những tâm tư của ông. 

Nhưng rồi đến một ngày, Hachiko tiễn giáo sư lên tàu đi làm nhưng ông đã không trở về nữa vì một cơn đột quỵ. Chú chó không hề hay biết, dù bao nhiêu chuyến tàu đi rồi về, Hachiko vẫn ngồi đó, chờ đợi không hề nản lòng.

Mỗi trang sách hứa hẹn sẽ mang đến cho người đọc những cảm xúc đặc biệt

"Trong thời khắc đó, rất nhiều hành khách lại gần Hachiko, gãi đầu nó hay cười với nó, nhưng nó vẫn nhìn đăm đăm vào cánh cửa lúc mở ra, lúc đóng vào, phát ra những tiếng động của kim loại mỗi khi có người đi qua. Nó chờ nghe tiếng gõ của cây ba toong của giáo sư Eisaburo Ueno.

Có một ngày nào đó, ông đã nói với nó rằng tất cả những nghệ nhân đạt đến đỉnh cao trong nghệ thuật cắm hoa ikebana đều có chung một đặc điểm, đó là tất cả những gì họ thấy chỉ là một bông hoa và tất cả những gì họ mơ đến là trăng. Giáo sư, như mọi người đều biết, không bao giờ nói sai cả. Tuy Hachiko không có đủ kiên nhẫn để cắm hoa ikebana, nó cũng mơ đến một vầng trăng".

Sau khi giáo sư qua đời, gia đình ông cũng chuyển đi nơi khác, chú chó Hachiko tội nghiệp được đem cho ở một vùng quê xa Tokyo. Nhưng mỗi ngày Hachiko đều tự cắn đứt dây buộc, tìm cách trở về nhà cũ. Hachiko trở lại sân ga Shibuya vào một ngày mọi người không ngờ nhất. Cứ như thế, đều đặn mỗi ngày nó đều ngồi ở sân ga dõi theo từng đoàn tàu cập bến, chờ đợi tiếng ba toong quen thuộc…

Cuốn sách phù hợp với mọi lứa tuổi

Rồi ngày thành tháng, tháng thành mùa, mùa chuyển thành năm… Đã 9 mùa đông trôi qua, vật đổi sao dời, con người thay đổi, tuy chỉ có lòng thương nhớ chủ trong Hachiko thì mãi không hề phai nhạt. Trong suốt 9 năm ấy, những người xung quanh đã để ý tới sự chờ đợi vô vọng của Hachiko đối với người chủ nhân đã qua đời của mình. Lần lượt, từ người làm vườn trước đây của giáo sư, đến giám đốc nhà ga và những người dân trong vùng đã cho Hachiko ăn và thay phiên nhau chăm sóc nó. Năm tháng đã lấy đi sức lực của nó, từ một chú chó nhỏ nghịch ngợm giờ nó đã trở thành một con chó già yếu với bộ lông tả tơi xơ xác, bàn chân đau nhức vì thấp khớp. Những người dân trong quận về sau đã mời nghệ nhân điêu khắc Teru Ando tạc cho con chó một bức tượng được khánh thành vào năm 1934.

Bức tượng chú chó Hachiko được đặt ngay tại nhà ga Shibuya

Một buổi sáng lạnh tháng 3/1935, những hành khách đầu tiên đến ga Shibuya phát hiện Hachiko nằm bất động, lạnh ngắt trên sân ga trơ trọi. Có lẽ cuối cùng, Hachiko đã có thể ở bên cạnh ông giáo sư mãi mãi… Giáo sư Ueno mất đi, và cuộc đời của Hachiko cũng dừng lại. Đó là cái kết mà nhiều độc giả mong rằng nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Thế nhưng, con người hay loài vật dù có thế nào đi chăng nữa cũng không tránh khỏi quy luật tự nhiên của tạo hóa.

Và đến cuối cùng, thứ duy nhất đọng lại trong tiềm thức của con vật tội nghiệp ấy vẫn là hình ảnh “trên bờ cát vàng óng ả của một bãi biển trải dài tít tắp, vị giáo sư nông nghiệp già đang dạo bước và bên cạnh ông, đúng như ông đã trịnh trọng hứa, một chú chó đang sủa vui vẻ khi đạp chân trên sóng”.

Có lẽ đó là cái kết đẹp nhất mà nhà văn Luis Prats dành cho độc giả và dành cho chính những nhân vật trong tác phẩm của mình.

Hachiko vượt ra khỏi biên giới nước Phù Tang trở thành chú chó nổi tiếng nhất, với biểu tượng bất tử về một tình bạn đẹp. Câu chuyện kết thúc, cuộc đời các nhân vật dừng lại, nhưng giá trị nhân văn mà tác phẩm này mang lại mãi mãi sẽ là nguồn cảm hứng sâu sắc cho mỗi thế hệ độc giả.


ADVERTISEMENT