Reminiscence & Heritage Là Đà Nẵng, là ấm áp yêu thương
Bạn có cả một trăm lý do để chứng minh rằng Đà Nẵng đáng sống. Còn tôi, tôi chẳng có nhiều lý do đến vậy. Tôi cũng không cho rằng Đà Nẵng là vùng đất thần tiên nhiệm màu với toàn những điều dễ thương và tốt đẹp. Nhưng Đà Nẵng với tôi là một nơi đáng đến đến, để trở lại và để nhớ. Cái nhớ sâu sắc về dễ bén nhất, có lẽ là cái nhớ về con người.
Đà Nẵng, là ấm áp và yêu thương.
Người ở Đà Nẵng dễ mến, ai cũng bảo thế. Điều ấy càng trở nên rõ ràng hơn bởi tôi có những chuyến lang thang một mình. Và bạn biết đấy, người ta thường quan tâm hơn đến những kẻ lang thang một mình hơn là những đôi, những cặp. Tôi đi dọc đi ngang, rong chơi nơi này, nơi nọ và có duyên chuyện trò với những con người đất ấy – những người có thể chỉ gặp một lần trong đời nhưng mãi không quên. Chỉ là, hiếm khi nào tôi có cơ hội gặp lại họ.
Lần đầu tiên tôi đến Đà Nẵng, trong đầu nghĩ nhất định phải nhìn thấy cầu quay nên từ 10h đêm đã lấy xe đi dọc sông, định bụng kiếm một quán nào đó ngồi đợi. Đi ngang qua City Pub, nhạc hay quá, mấy chàng trai trong ban nhạc ai cũng ngầu ngầu. Tôi ghé quán, gọi 1 ly cocktail, chậm chạp uống, ngắm chung quanh. Hôm ấy, chẳng biết do cơ duyên gì mà tôi lại được Trí – chàng trai chơi guitar của nhóm mời nước và còn hẹn gặp nhau tại Hà Nội.
Câu chuyện lãng mạn bên bờ sông Hàn dừng lại lúc hơn 1h sáng, chẳng biết vì lý do gì cầu không quay. Trời mưa, tôi vội trở về nhà nghỉ. May mắn thay, trong cốp chiếc xe thuê tôi tìm được 2 cái áo mưa giấy còn mới. Mặc áo vào và phóng vội vàng về nhà nghỉ. Muộn quá rồi.
Về đến nơi, tôi rón rén gọi cửa vì bác bảo vệ đã nghỉ. Thấy tôi về, bác vội mở, hỏi ướt mưa không, hỏi vui không. Tôi áy náy, lí nhí, bác ngày đi làm xe ôm, tối lại về trông nhà nghỉ mà tôi đi chơi khuya quá. Bác ấy thì cười: Con đi du lịch thì phải được chơi cho thoải mái chứ, đây là công việc của bác mà. Nghe bác nói mà vừa thấy ấm áp lại vừa thấy có lỗi. Có những điều xa lạ mà khiến ta thấy thật thân quen. Điều đó làm tôi thôi sợ hãi và dễ mở lòng. Tôi trò chuyện vui vẻ với những người lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời, khác xa với hình ảnh cô gái luôn ngồi một mình trong lớp đại học mà mọi người thường tả.
Ở Đà Nẵng, tôi còn quen Vân - chủ một tiệm nước, một quán ăn xinh xắn. Vân nhiệt tình quá trời quá đất với một vị khách từ nơi xa tới. Nào là chỉ tôi chỗ ăn, chỗ chơi, nào mời tôi dùng bữa, rồi có khi còn gửi rượu từ tận Đà Nẵng ra Hà Nội. Tất cả chỉ bắt đầu bằng vài ly nước nhỏ và vài lời hỏi han.
Rồi cả Quỳnh nữa. Chúng tôi quen nhau do làm chung dự án. Quỳnh sống ở Đà Nẵng, trước khi tôi tới, Quỳnh mới chỉ gặp tôi một lần. Vậy mà khi tôi báo em sẽ ghé chơi vài bữa, Quỳnh liền kéo tôi về nhà. Dạo đó, Quỳnh không bận lắm nên đưa tôi đi chơi khắp nơi, ăn đủ thứ. Hai chị em còn tha nhau qua tận Hội An để may áo dài. Áo dài ấy tôi mặc hồi chụp kỷ yếu, ai cũng khen, thích lắm.
Và đương nhiên, còn rất nhiều người tôi gặp ở Đà Nẵng mà chẳng kịp nhớ mặt gọi tên nhưng họ khiến tôi yêu thêm vùng đất ấy. Tiếng Đà Nẵng không ngọt lịm như tiếng Sài Gòn, cũng không chuẩn mực như giọng Hà Nội. Nó êm êm, ấm áp và có gì đó rất chân thật lẫn chân thành.
Ở Đà Nẵng, có những tiếng yêu thương rất thực thà.
Tôi biết rằng mình không thể chỉ vì vài điều nhìn thấy, cảm nhận được mà tự cho rằng mình hiểu hết về cả một thành phố, cả một vùng đất với biết bao nhiêu con người. Dẫu vậy, nếu là những điều tốt đẹp thì cứ nên để nó lại ở trong lòng. Nhìn cuộc đời bằng lăng kính yêu thương thật dễ chịu biết nhường nào.