Explore Một buổi chiều thì chơi gì ở Ninh Bình?
Hiền lại ra Hà Nội. Anh em lôi nó đi nhậu rồi lên lịch đi chơi. Lần này, cả lũ chốt đi Ninh Bình. Vẫn là team Nha Trang nửa năm trước nhưng thêm Tumi và thiếu Bưởi. Nhắc đến Bưởi, cả lũ đều chép miệng: Cái thứ gì đen thui, mới ra Hà Nội cách đây nửa tháng, chơi thì không được đi lại còn mất luôn con điện thoại. Đời cơ bản là buồn...cười.
Vì một sự đãng trí nhẹ, tôi quên mất mình đi cùng nhóm có 1 thanh niên photographer và 1 thanh niên chơi đâu cũng mang theo máy ảnh. Vậy là, dù mồ hôi nhễ nhại, mặc đồ như bà cô già 30 tuổi vẫn ngồi trong nhà soi mói chị dâu, tôi nhiệt tình chụp ảnh, tạo dáng lồng lộn kẻo phí mất nắng trời.
Ngày hôm ấy nắng ở Ninh Bình rất đẹp.
Về cơ bản, Ninh Bình vẫn đẹp như hồi tôi mới gặp và như trên phim mọi người thấy, tất nhiên là nó không kiểu to đùng hoành tráng cả một khu quần thể vài ngày không đi hết, mà kiểu mỗi điểm sẽ có vài góc xinh xinh. Nhìn chung là thuê lấy 1 chiếc xe hoặc đi xe máy loanh quanh, thấy nơi nào đẹp thì dừng chân ngắm nghía chụp ảnh khá là ổn. Chúng tôi đi không đông nhưng đủ để thuê một chiếc xe để cả lũ cùng nhau nói chuyện, hát hò. Tiền thuê xe từ trưa cho tới đêm là 700.000đ, thêm tiền xăng và tiền phí cầu đường sẽ rơi vào khoảng 1.200.000đ. Nếu chia ra cho 4 5 người đi thì cũng không đắt đỏ, lại tiện và đỡ nắng.
Đi Ninh Bình trong tuần sẽ không bị đông quá. Điểm nào cũng có người nhưng chẳng ai làm phiền khung hình hay không gian của ai cả. Chúng tôi rời Hà Nội từ 12 rưỡi trưa và trở về Hà Nội lúc 10h tối. Mọi người cùng nhau dừng lại ở bên một con sông với đám cỏ xinh đẹp để chụp ảnh; đi Tuyệt Tình Cốc và leo hang Múa.
Vé vào Tuyệt Tình Cốc là 20.000đ còn vé của hang Múa là 100.000đ. Ở Tuyệt Tình Cốc có một hồ nước lớn, xanh biếc, rong rêu. Tôi cá là mùa cưới nơi này rộn rịp lắm. Đi trong tuần, ở đây vắng, yên tĩnh, màu xanh trùm lấy cái không gian đang phơi mình biêng biếc trước mắt. Trong khuôn viên có một ngôi chùa cổ nhưng có vẻ đã được sửa sang, trông cũng mới. Quanh chùa trồng nhiều khế, nắng chiếu qua thân cây, lấp ló phả bóng lên lớp cửa nâu sồng. Khế còn xanh, lúc lỉu trên cành, hương chua, ngòn ngọt, thoang thoảng.
Bóng nắng bình yên bên ngôi chùa cổ.
Hang Múa cách Tuyệt Tình Cốc cũng chẳng xa, chúng tôi đi mất chừng 15 20 phút. Vì không hỏi người dân mà lại dùng bản đồ nên cả đám được dẫn vào con đường làng không mấy quen thuộc lại còn bé, gập ghềnh. Đầu óc đứa nào cũng lẩm bẩm kiểu: không hiểu sao khu du lịch mà lại để người ta đi con đường xiên xẹo thế. Hóa ra là do google chỉ tùm lum.
Vào hang Múa, anh em hơi sốc vì giá vé. Hồi giờ đi chơi loanh quanh mà chưa thấy chỗ nào đi có một vòng đã hết mà giá vé như vậy. Nhưng có lẽ nó thời gian tới sẽ có thêm vài thứ hay ho ở đây. Hôm tôi đi, người ta đang làm hồ nhân tạo, sau đó sẽ bơm nước, thả cá, trồng sen. Trong khu này còn có cả nhà nghỉ, tiện cho những người muốn leo hang để đón bình minh sớm.
Gần năm giờ chiều, trời bắt đầu bớt nắng, chúng tôi bước lên những bậc thang đầu tiên để leo hang. Kể ra cũng không còn sớm mà nhìn thấy cái đỉnh hãi quá, nghĩ không biết leo đến bao giờ mới tới nơi. Thế nhưng đến khi leo lên rồi mới thấy quãng đường không dài như tôi tưởng. Mệt thì vẫn mệt tuy nhiên sáu rưỡi cả đám đã xuống lại chân núi để ra xe, vẫn kịp leo lên đến đỉnh, ngồi mệt thở phì phò và chụp ảnh.
Chiều dần buông nơi Hang Múa.
Tầm giờ chúng tôi leo hang Múa, nói đúng ra thì hơi muộn. Nhưng được cái là trời mát, lên đến nơi đúng lúc hoàng hôn, mặt trời dần lặn xuống để lộ ra nền trời cam đỏ lấp lánh như son môi gái chưa chồng. Mấy đứa đều xoa xuýt và cố nán lại thêm xíu xiu để ngồi ngắm cảnh, hóng gió mát. Lúc quay xuống, trời bắt đầu tối, những bậc thềm cuối cùng còn phải dùng đèn điện thoại soi đường. Thế mà thanh niên nào cũng phấn khởi.
Buổi tối, chúng tôi kết thúc chuyến đi ngắn này bằng một bữa thịt dê rồi anh em lại lên xe di chuyển về Hà Nội. Về đến thành phố tầm mười giờ. Tumi đưa từng đứa về nhà rồi đi trả xe. Ngày hôm sau ai nấy lại đeo đuổi công việc của mình, lâu lâu mới inbox nhau về những cuộc hẹn hò mới. Ninh Bình thì cứ ở lại trong kí ức của chúng tôi nhẹ nhàng như vậy đó.