share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Reminiscence & Heritage Ngày hạ, tìm sen tôi tìm em


ADVERTISEMENT

Từ độ chiều lên mặt hồ còn bàng bạc màu sương, thứ nắng mới đầu mùa khẽ khàng xiên qua là em đã ngóng sen rồi, chờ đón sen sớm cứ như trẻ chờ lúa non để có nắm cốm rang trong tay. Sen là cả tuổi thơ của em, những năm tháng được ở quê có bà, bà dắt bàn tay nhỏ xíu đi đón gió chiều hè, rồi ngân nga câu ca:

“Trong đầm gì đẹp bằng sen

Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng

Nhị vàng bông trắng lá xanh

Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”

Sen giữa miền dân dã

Sen sớm nở tối tàn, cánh mỏng manh nhưng ngược hay xuôi thì vẫn lá xanh – bông trắng – nhị vàng, nhị vàng – bông trắng – lá xanh, cứ như bậc chính nhân quân tử trước sau như một. Mà cũng không biết là sen đến từ trong lời ca dao hay từ ngày em nhận biết được trong thế giới của em có bà, có sen. Là những tháng ngày nghỉ hè được bà dẫn đi chơi, tay bà lần lần gương sen nhặt cho những hạt non còn đượm sữa, những hạt lép bà cho bấm cái nổ giòn tách một cái thế là cười sằng sặc.

Sen dừng chân ở những nơi em qua

Khi em không còn bà thì sen hữu hình hơn. Những nơi em đến, em đều mang sen theo.Trên công ty, mọi người tếu táo mà bảo, cứ đếm mùa sen là biết em về được mấy năm rồi. Cả những người đồng nghiệp cũ thi thoảng gặp gánh hàng rong là dừng xe mua một bó và kêu em về cắm như cách trước kia buổi sáng có ai đó mang sen tới là khiến em đủ vui cả ngày.

Một buổi gặp sen Huế mà không khỏi rưng rưng giữa không sơn thiền uyển

Và sen cũng hiện hữu trong hết thảy những nơi dừng chân của em và tôi trên dải đất chữ S này. Sen ở dưới miền Tây, sen ở cả trên Tây Nguyên rồi ra Quảng Nam, Huế. Về Hà Nội, sen hồ Tây khiến em mê mẩn bao chiều, rồi những buổi chờ nắng xế, ngược gió phóng tít về khu Văn Giang, Hưng Yên hay Phù Lãng, Đường Lâm, chùa Hương… để được hít hà cái mùi ngan ngát của sen.

Sen hồng một độ

Cánh sen úp lên bàn tay tựa như có làn sương sớm đọng trên lớp lông măng, tươi mát, ngọt lành. Hương sen đọng trên cả chén trà bên hiên trú những cơn mưa rào xối xả, hơi nước lành lạnh phả vào khiến làn khói càng thế mà nồng đượm. Âm thanh từ chiếc băng cối ở góc tối phát ra “Đóa hoa vô thường”

“Sen hồng một nụ, em ngồi một thuở

Một thuở yêu nhau có vui cùng sầu

Từ rạng đông cao đến đêm ngọt ngào

Sen hồng một độ, em hồng một thuở xuân xanh

Sen buồn một mình

Em buồn đền trọn mối tình”

Em không phô bày mình mê sen tới nhường nào, những người đi bên em khắc thấy. Đi đâu cũng vậy, chỉ thấy đâu đó có sen thôi thì dù chỉ vừa một ánh nhìn em cũng không thể lướt qua. Tình sen ấy vương cả vào mối nhân duyên của em và tôi, ấy vậy mà thêm phần thâm trầm, dịu nhẹ.


ADVERTISEMENT