share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Reminiscence & Heritage Nha Trang - Những ngày hè nhẹ tênh


ADVERTISEMENT

Bỏ lại sau lưng bộn bề công việc, ngày hè luôn là thời khắc tôi dành thời gian nhiều hơn cho bản thân, và lúc đó, tôi luôn chọn trở về “nhà” - đó là Nha Trang. Tôi vẫn nhớ như in những ngày hè rong chơi cùng đứa bạn thân từ sáng đến tối mịt mới về, hết la cà hàng quán lại rủ nhau ra biển nhảy tùm xuống làn nước mát, không lúc nào ngớt tiếng cười. 

Bắt chuyến tàu đêm từ Sài Gòn, tôi dừng tại ga Nha Trang vào khoảng 5 giờ sáng, khi trời kịp hửng nắng dịu và một ngày tấp nập cũng sắp bắt đầu. Tôi dạo một vòng ra biển, ngồi trước bãi cát dài, để từng đợt gió biển mặn thổi phà vào tóc tai mặt mũi, lúc này tôi mới hoàn toàn tỉnh giấc sau một đêm di chuyển. Mặt trời từ từ ló dạng đằng xa sau rặng núi, hình ảnh này vốn chẳng lạ lẫm gì nhưng mỗi lần nhìn nó, tôi vẫn hạnh phúc và nhẹ lòng đến lạ lùng, thầm nghĩ “Mình rốt cuộc đã về nhà thật rồi!”.

Thành phố Nha Trang là vịnh lớn thứ hai trong tỉnh Khánh Hòa, có vị trí nằm ven biển nên chỉ tốn nhiều nhất từ ba đến năm phút là bạn có thể đặt chân tới bãi biển. Hồi bé, tôi thường đùa với lũ bạn: “Nếu không biết đường thì cứ ráng mò ra biển, chắc chắn sẽ nhìn thấy nhà rồi chạy về.” Mọi cuộc gặp bạn bè, những lần khóc lóc ỉ ôi với đứa bạn thân vì bị mẹ mắng hay cả những lần hẹn hò với cậu bạn thầm thích đều diễn ra ở đây nên từ lâu trong mỗi đứa trẻ chúng tôi, biển hơn cả một nơi ngụp lặn mà đó còn là một vùng trời ký ức ngây ngô, buồn cười nhưng rất đáng yêu. 

''Em là người Sài Gòn gốc à''?

''Dạ không, em là con gái Nha Trang chính hiệu, dân miền biển nha''.

Tôi vẫn hay tự giới thiệu về mình như thế. Cảm giác gọi thật to tên quê hương của mình giữa đất Sài Gòn lắm người tứ xứ này nó lạ lẫm và đáng tự hào lắm. Tôi kể vanh vách từng ngõ ngách bí mật ở Nha Trang mà dám chắc rằng người ở xa không thể tìm ra dễ dàng trên các trang review du lịch được, nào là “con đường vỗ béo” Núi Một với quán bánh căn mà chỉ cần đến cô sẽ nhớ ngay “hai đĩa cút lòng đào, chén nước mắm thêm ba viên xíu mại”, hay quán bún bò ở Tô Hiến Thành mà nếu đi với ba, cô sẽ bưng ra một tô giò heo và chén huyết thêm. Từ những thứ nhỏ nhặt thế thôi cũng đủ cảm nhận được sự gắn bó đặc biệt giữa chúng tôi. Những người con phương xa lâu ngày về dù có đổi khác mấy về ngoại hình vẫn được chào đón bằng niềm hớn hở chẳng kém gì đứa con trong gia đình. Nha Trang của tôi là vậy đó, người lạ bỗng chốc cũng thành quen.

Món ăn khiến tôi yêu và nhớ nhất về Nha Trang là bánh căn. Hầu như chưa một ai từng thử mà thoát khỏi sự mê hoặc của món bánh nhìn có vẻ đơn giản này. Mùa hè của tôi bắt đầu từ những sáng cuối tuần dậy vào 4 giờ 30 sáng đi bộ một vòng biển cùng ba và sẽ đánh bữa sáng no nê tại hàng bánh căn ở Núi Một. Và tới giờ, khi về nhà, tôi vẫn giữ thói quen ấy.

Cũng giống khi yêu, con đường nhanh nhất là qua đường dạ dày. Thì với tôi, tình yêu dành cho Nha Trang cũng dẫn dắt qua hương vị của món ăn quen thuộc. Không còn là những bữa ăn vội cho kịp giờ làm, mà lúc này, tôi như trở về cảm giác của ngày bé, được trọn vẹn thưởng thức món ăn mình đã từng mê mẩn ngày nào. Hàng quán vỉa hè nhỏ bé nhưng lúc nào cũng cuốn hút tôi và hương vị từ tay vị “đầu bếp” tài ba ấy, bạn sẽ không thể tìm ở một nơi nào khác nữa đâu. 

Nha Trang giờ đây có nhiều quán cafe hơn ngày trước nhưng tôi vẫn không từ bỏ sở thích đi chợ cùng mẹ để được mẹ thưởng cho một ly sương sa sương sáo mát lạnh như ngày trước. Mùa hè có nắng cháy da, đầu đau như búa bổ và những giọt mồ hôi chảy dài trên cổ, nhưng có làm sao, kể cả dưới tiết trời khó chịu kia, mọi người vẫn vui cười trò chuyện cùng nhau và tất bật làm việc của mình khiến tôi chẳng còn biết mệt mỏi là gì.

Mùa hè đương nhiên không thể thiếu trò tiêu khiển rất thú vị: thả diều. Ở quảng trường 2 tháng 4, không khó để bắt gặp cả một rừng diều đầy màu sắc bay ngập trời, đằng xa là Tháp Trầm Hương, một khung cảnh quen thuộc của thành phố biển ai cũng đã từng bắt gặp. Bãi biển buổi chiều đông nghịt người, nhưng chưa lúc nào tôi thấy khó chịu hay ngột ngạt. Ở đây, nếu không tắm biển, tôi thường rủ theo đứa bạn ngồi hàn huyên đợi hoàng hôn xuống, tận hưởng khí trời trong lành buổi chiều. Khoảnh khắc ngồi trước biển, mọi lo âu bực dọc thường ngày biến mất, thay vào đó là sự nhẹ nhõm, tươi mát trong tâm hồn. 

Khác với khung cảnh vắng vẻ sớm bình minh, chiều hoàng hôn lúc nào cũng nhộn nhịp. Người thì sảng khoái chơi đùa với con sóng đập vào bờ, người thì say mê tạo hình với cát, người yên tĩnh thả trôi cơ thể trên dòng nước mát, ai cũng chọn cho mình một cách để tận hưởng khoảnh khắc cuối cùng của một ngày này. Mặt trời đỏ hỏn lặn xuống, rải thứ ánh nắng vàng ươm khắp mặt biển, tạo lớp sóng óng ánh dập dờn trên mặt biển trông rất diệu kỳ. Chẳng mấy chốc, cảnh vật rơi vào sự vắng lặng nhanh chóng. Ai nấy đều trở về sau khi hoàng hôn tắt hẳn, gió thổi lạnh hơn và từng cơn sóng bắt đầu dữ dằn hơn. Nha Trang mang vẻ đẹp của nàng thơ dịu dàng nhưng không kém phần quyết liệt và mạnh mẽ về đêm. 

Nếu những chuyến đi xa cho tôi niềm khao khát chinh phục thì Nha Trang như một dấu lặng giúp tôi chậm lại, lắng nghe bản thân và tiếp năng lượng mạnh mẽ hơn. Bạn đã quen với hình ảnh Nha Trang sôi nổi với những hoạt động như lặn biển ngắm san hô, trò chơi mạo hiểm trong khu vui chơi hay khu resort nghỉ dưỡng thì đừng quên vẫn còn một Nha Trang nhẹ tênh ngoài kia đang chờ bạn khám phá nha!


ADVERTISEMENT