share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Reminiscence & Heritage Những ngày Đà Lạt rất xinh vì có bạn


ADVERTISEMENT

Chuyến lên Đà Lạt cuối đông cùng Việt Sử Kiêu Hùng, tôi vẫn gọi đó là “chuyến đi cứu rỗi”

Tôi có nhiều nhóm bạn, với mỗi nhóm lại rủ rê nhau lên đà Lạt ít nhất một lần. Dù vậy, chuyến lên Đà Lạt cùng Việt Sử Kiêu Hùng quả thật là một cột mốc trong đời. Mùa đông năm đó tôi bỏ thực tập ngân hàng, cùng những người bạn lạ kì mà hay ho lên Đà Lạt làm một dự án cộng đồng về diễn họa lịch sử. Cùng với trái tim tự do và nhiệt thành, cỏ cây khí trời Đà Lạt làm nên một khởi đầu đẹp, hoặc ít nhất là một ký ức đẹp cho chúng tôi.

Bầu không khí trong lành và cỏ cây Đà Lạt làm nên những giờ làm việc tuyệt vời

Vì là một chuyến đi tìm kiếm cảm hứng nên thay vì du hí mọi nơi, chúng tôi chọn một homestay yên bình và mỗi ngày làm việc cùng nhau. Một sớm lạnh te luôn được bắt đầu bằng những cốc cà phê cao nguyên. Cà phê thơm nồng khuấy động khứu giác rồi đến mọi giác quan, những ý tưởng bay nhảy trong đầu dần được nắn ra hình hài bằng những câu văn, khuôn ảnh. Không khí trong lành đến độ nghe hương mát lạnh trong từng lần hít thở. Đâu đó trong giai điệu Thị Trấn của Từ Hiền Trang, hoặc list nhạc Nguyên Hà, hoặc list nhạc Hà Anh Tuấn, sự rung động của chúng tôi gặp được nhau, khiến mọi việc thêm ăn ý và hiệu quả. 

Hành trình của chúng tôi bắt đầu từ những khung hình, con chữ của buổi đầu ban sơ đó

Trời đông cao nguyên nên đến giữa trưa vẫn còn se lạnh, chỉ có cơn đói bụng mới làm chúng tôi phát giác ra thời gian đã trôi lâu. Bữa trưa của chúng tôi đa phần là mấy món rau quả tự nấu và những câu chuyện đùa trên trời dưới đất. 

Buổi trưa đơn giản mà chan hòa bên nhau

Chiều mát, cả đám rủ nhau đi dạo đầu làng cuối xóm, ăn vặt bánh tráng nướng hay tìm vài góc hay ho tụ lại chuyện trò. Đà Lạt ấy mà, không nhất định phải vào phố phồn hoa, chỉ cần chút hương đồng gió nội chốn ngoại ô cũng đủ khỏa lấp tâm hồn những kẻ mộng mơ. Nhưng mục đích chính của những cuộc đi dạo như vậy, là kiếm củi về thắp lửa đêm đông. 

Sang đông, nhiều nhà chặt bớt cành cây đề phòng mưa gió, nhân thế, mỗi đứa chúng tôi vác về một nhánh. Rồng rắn người trước kẻ sau vác củi nom buồn cười hệt như đàn kiến nối đuôi tha mồi về tổ.

Ấy mà nhờ vậy, chúng tôi sẽ có một đêm đông ấm cúng quây quần bên đốm lửa. Củi khô dễ bắt lửa, củi ướt thì thêm chút xăng, với những người bạn vạn dặm lều bạt thì chút vốn liếng sinh tồn như nhóm lửa chẳng khó gì. 

Đốm lửa đêm đông bên nhau sưởi ấm tuổi trẻ cô quạnh

Tiếng lửa tí tách mồi lên những âm thanh đầu tiên trong cuộc quây quần. Đôi câu chuyện đời, vài trải nghiệm khó quên được tỏ bày nhẹ nhõm. Cũng chính những giây phút đó, tôi nghe chuyện người mà hiểu chuyện mình, những khúc mắc trong lòng được luồn se gỡ rối. Tôi trong những ngày buồn vời vợi đó, tin rằng sẽ có một ngày mình không còn thiết tha với nỗi buồn nữa, dù nó từng là thứ sơn màu tô vẽ nên thanh xuân. Cất hết vẩn vơ vào hòm, tôi tập trung sự chú ý của mình vào khoai và bắp nướng ngào ngạt tỏa hương bên đống lửa đương hườm.

Cả bọn tỉ tê trong lúc chờ bắp và khoai chín

Chia nhau xong miếng khoai miếng bắp thơm lừng cũng là vừa khi lửa dần tàn. Cơn ngáp ngắn ngáp dài nhắc nhở chúng tôi nghỉ ngơi để giữ sức cho ngày làm việc hôm sau. Dù có những hôm, ỷ y tiết Đông chí ngày ngắn đêm dài, mặc cho cơn buồn ngủ ngấp nghé đại não, chúng tôi cố chấp pha thêm ấm trà gạo rang, dắt díu nhau ra ruộng dâu ngắm sao trời. Đêm đông trên cao nguyên, sao trời vằng vặc.

Ấm trà gạo rang anh đạo diễn mang từ Sài Gòn lên tận phố núi

Từ khi vào phố, không mấy khi tôi được nhìn trời đêm lấp lánh như mấy khi bé hay nghe ba chỉ lên trời: ''Chòm sao có hình chiếc muỗng là Đại Hùng, nó chỉ về phương Bắc.'' Lớn lên, tôi liên tưởng chòm Đại Hùng của ba đến Thất tinh Bắc Đẩu hay nghe trong phim chưởng, có lẽ không sai. Những câu chuyện vô thưởng vô phạt  từ ''thuyết lượng tử'' đến ''cuộc săn đuổi trong nhà kính'' của chúng tôi trong những đêm đông đó, vậy mà lại tiếp thêm nhiều ý tưởng cho kịch bản sau này. 

Những ý tưởng đầu tiên bắt đầu từ những câu chuyện đêm đông

Thi thoảng, tôi tách ra tìm chút không gian của riêng mình. Nghêu ngao mấy con hẻm nhỏ, với hái mâm xôi đến rách áo, chụp hoa đào nở sớm, ngắt cỏ lau về cắm bình. Mấy việc làm dại khờ mà chẳng ai chê trách, đơn giản vì tâm hồn chúng tôi có chút mơ mộng hay chăng cố chấp đồng điệu nhau. Giống như cách nhiều người trong chúng tôi bỏ công chuyện dở dang để tụ về cùng nhau trong dự án này, nhân danh thanh xuân làm điều mình yêu thích, làm Việt Sử Kiêu Hùng.

Mấy quả mâm xôi mọc dại trên hàng rào làm tôi phải rách áo mới hái được

Hai tuần ở đây, những sóng gió thanh xuân đằm lại trong lòng, chừa lại tâm tư để khai phá bản thân và chu du cùng những trải nghiệm mới. Chợt nhẹ lòng phơi phới, sau một chuỗi dài ưu tư. Viết đôi dòng cho thời khắc đó, cũng để tự nhắc nhớ về sau,

''Tôi sẽ còn hoài nhớ nhung bầu trời xanh ngày ấy. Màu xanh được lôi ra từ tháng năm bụi bặm, phủ kín kẽ hết thảy tâm tư, chỉ chừa lại một mảnh êm đềm đến chói tai gai mắt. Ngẩng đầu, nhìn mãi cũng không vạch nổi một vết rách mà trộm ngó chút hỉ nộ ưu thương. Cúi đầu, ngọn bìm bịp lặng lẽ bò lên cuốn nhật ký tự lúc nào, hoa tím khẽ chạm vào lòng, tê tê. Lia ống kính chụp một tấm hình không chỉnh chu bố cục.

Thanh xuân mấy hồi. Tôi thôi nhìn trời. Tôi đi.''


ADVERTISEMENT