share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Explore Nồng nàn Đà Lạt


ADVERTISEMENT

Không mát mẻ như trời mùa hạ hay lạnh tái tê tiết đông giá, Đà Lạt mùa thu dịu dàng đón tôi trong khí trời se se gió. Mọi người bảo Đà Lạt chẳng có gì mới, nhưng với tôi cái tình nồng nàn của xứ sương mù này thôi cũng đủ quyến rũ rồi, đấy là chưa kể đến những cái tên địa danh du lịch dù quen thuộc nhưng cứ đến lại thấy mới mẻ. Mọi thứ ở Đà Lạt được làm mới bởi chính tiết trời, bởi những con người nơi phố núi và bởi chính lòng người lữ khách mỗi khi đặt chân đến cao nguyên này.

7h sáng, càng lên gần tới Đà Lạt mây càng mù hơn cảm giác như trời chuẩn bị sa mưa, vậy nhưng chỉ một lúc sau nắng bắt đầu lên. Những tia nắng đầu ngày chiếu tỏa xuống vạn vật xua đi chút chớm lạnh của sương đêm. Những bông hoa bìm bìm tím, muôn màu ngũ sắc rạng rỡ khoe mình dưới nắng mai.

Với một sáng đẹp trời như vậy, tất nhiên tôi chẳng thể bỏ qua việc ngắm cả biển mây trắng bồng bềnh và thảm trời xanh ngắt trên đỉnh Langbiang – nơi tình yêu bất diệt. Chiếc xe Jep chạy nhanh trên con dốc quanh co hai bên là rừng thông vi vu gió hát khiến tôi có chút choáng ngợp và thích thú. Lên tới đỉnh núi, sau vài phút chếnh choáng vì say độ cao, tôi đã có thể ngắm không gian bao la của đất trời. Bên dưới là thung lũng Trăm Năm, suối Vàng, suối Bạc dịu dàng uốn lượn qua ruộng nương xanh mát. Thành phố Đà Lạt nhìn từ trên cao lại như một bức tranh với gam màu xanh của cây lá, màu nâu của mái ngói, màu của mây bảng lảng thu vào tầm mắt thật ấn tượng. Giữa đỉnh núi cao, tôi ngắm bầu trời xanh vời vợi và những đám mây lững lờ trôi. Mây, núi, tia nắng, hoa cỏ… tất cả tạo nên một không gian hư ảo huyền hoặc làm say đắm và tôi cảm giác như thời gian dường như dừng lại, cả không gian này là của riêng tôi.


Khi đã thu đủ mây vào tầm mắt, tôi rời Langbiang đến với Thung lũng Tình Yêu. Tuy cách trung tâm thành phố không xa, nhưng chỉ cần bước chân vào không gian của nơi này, tôi như đang ở một thế giới khác. Giữa không gian bao la của rừng thông xanh, tiếng ve râm ran hòa vào tiếng gió ngàn và tiếng suối róc rách chảy từ hồ ra tạo nên bản hòa tấu thật bình yên và trong trẻo. Cả không gian nơi này dường như giúp tình yêu thêm thăng hoa và đầy mộng mơ. Những đôi tình nhân nồng nàn tay trong tay chụp ảnh rồi đến cầu Tình yêu gắn chiếc ổ khóa kỷ niệm thật tình tứ và hạnh phúc.


Chiều buông, trời buồn sa mưa, Đà Lạt chìm trong màu bàng bạc vừa có chút sầu vương vừa thêm phần đẹp lãng mạn. Rồi cơn mưa qua nhanh, bỏ lại những con đường mướt mát và mặt hồ Xuân Hương lăn tăn gợn sóng. Tôi thả bước an nhiên dạo chơi trên những con dốc quanh co, ngắm những ngôi nhà với hàng rào màu trắng và sắc tím của quán cà phê nổi bật bên hồ rồi ngồi tận hưởng không khí trong lành của phố núi cho đến khi những tia nắng sót lại cuối ngày tắt hẳn. Đêm cao nguyên se lạnh, trăng non treo trên đỉnh núi và sao giăng đầy trời. Trong không gian tĩnh lặng ấy, tôi chìm vào giấc ngủ sâu để rồi sáng hôm sau thức giấc trong một miền thư thái tuyệt vời.

Tôi chọn một quán cà phê trên cao, nơi có thể nhìn cả phố phường và mặt hồ Xuân Hương bảng lảng sương sớm. Bánh mì thơm và cà phê nóng là thứ mà tôi chẳng thể bỏ qua để khởi động một ngày đẹp tiếp theo ở Đà Lạt. Ngày thứ hai này tôi dành cho làng Cù Lần, một cái tên khá mới trên bản đồ du lịch cao nguyên Lâm Viên. Buổi sáng trôi qua nhanh trong tiếng thông reo, chim hót, suối chảy róc rách và tôi còn có thể nhìn thấy những con cù lần hiền lành cuộn mình trong những lùm cây trông rất đáng yêu… Những cái tên như vườn hoa thành phố, nhà ga Đà Lạt, nhà thờ Con Gà tôi dành cho buổi chiều trong lành cuối cùng trong chuyến rong chơi này.


Tôi rời Đà Lạt với món quà là hộp dâu tây chín đỏ tự tay mình lựa hái khi đi tham quan và tập làm người nông dân ở vườn dâu. Tôi mang cả Đà Lạt theo mình với những tấm hình lưu giữ kỷ niệm và cả chút hơi lạnh còn vương vất trong chiếc áo khoác. Tôi sẽ nhớ Đà Lạt như nhớ một tình nhân và vì nỗi nhớ này, tôi sẽ còn đến Đà Lạt quen mà lạ trong những lần tiếp theo để lại được tận hưởng chút ấm áp, nồng nàn giữa tiết trời se lạnh của phố sương mờ!


ADVERTISEMENT