share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Reminiscence & Heritage Okkio - Cafe của những câu chuyện kể


ADVERTISEMENT

Bạn biết không, mình chẳng phải là kẻ hứng thú nhiều lắm với cafe, nhưng mình lại bị cuốn hút bởi cái cách làm ra cafe hảo hạng, cách người ta nâng niu từng giọt cafe nguyên chất và cả văn hóa uống cafe. Nhưng lần này, mình lại tìm ra một lý do khác để yêu hơn thức uống phổ biến này, đó chính là những câu chuyện kể bên ly cafe.

Ly cafe sữa đá đơn thuần của mình đây

Khi mình đang loay hoay vô cùng với công việc, học hành và cả nhịp sống vội vã của chốn đô thị này, thì mình vô tình “va” phải Okkio. Okkio kể mình nghe về Sài Gòn, Hà Nội, về những con người bình dân nhất, về những mảnh chuyện cực kì tối giản nhưng sẽ nhớ mãi chẳng quên. Okkio cho mình những trải lòng đôi lúc dịu dàng, những thường nhật tưởng chừng đơn giản nhưng lại mang những giá trị không ngờ. Và, Okkio làm điều đó mỗi ngày. Facebook của Okkio như một trang nhật kí - một trang nhật kí thật sự!

“Trời, hóa ra cũng có một quán Cafe như vậy ở đây ư?” - điều duy nhất mình nghĩ khi ngày ngày theo dõi facebook dễ thương nhưng sâu sắc vô cùng của Okkio.

Là một sớm trời nắng, hôm đó, mình ghé Okkio. Mình thích đi vào những sáng không có môn ở trường, vì người ta đi làm hết rồi, quán cafe chắc chẳng đông đâu. Và đúng thật, Okkio vắng như mình tưởng tượng, và mình thích cảm giác này.

Cổng đi vào rất nhỏ, thoáng chỉ tưởng một cái gác xép thôi!

Lối đi vào khá ấn tượng: nhỏ, hẹp nhưng gây tò mò và cuốn hút. Mình bị khựng lại bởi chiếc cầu thang xoắn ốc cao và vòng vèo. Nhưng chẳng sao cả, đã quyết tâm đến thì lên thôi. Cảm giác như đang bị lạc vào một chốn thần bí nào đó, nửa muốn khám phá, nửa sợ sệt. Và Okkio chẳng làm mình thất vọng chút nào. Mở cửa bước vào, mùi của cafe “ùa” vào người mình, cảm giác y như đứng giữa xưởng cốm ở Hà Nội: thơm nức và gây nhớ thương.

“Đụng” phải dòng chữ này thì bạn đã vào đúng quán rồi đó!

Không gian xung quanh chỉ toàn là sách, cây, đèn và gỗ. Tuyệt vời! Sự thi vị này hoàn toàn hợp với một đứa thích yên tĩnh và mê sách như mình. Nhạc ở Okkio cũng rất tuyệt, là kiểu cổ xưa một chút, quyến rũ một chút, cũng vô cùng nhẹ nhàng. Mình bỗng chốc hóa thành kẻ ngẩn ngơ, hướng mắt nhìn ra khung cửa sổ thi vị đầy nắng và nhẩm theo lời bài hát lúc nào không hay.

Mình bị cuốn hút vô cùng bởi sách mà Okkio chọn

Khi đã ngồi xuống, nhâm nhi ly cafe sữa đá truyền thống của Sài Gòn thì mình nhận được lời hỏi thăm của anh phục vụ trong lúc ảnh đang tưới nước cho mấy cái cây con con: “Hôm nay bạn đến đây một mình à?” Mình thích sự quan tâm kiểu này khi đến các quán cafe lắm. Hằng ngày có bao nhiêu người đến và đi, có cả những kẻ lang thang một mình như mình nữa. Nhưng ít nhất cũng nhận được đôi lời hỏi han dễ thương và khiến người đối diện cảm thấy họ không hề bị bỏ rơi một chút nào.

Nhìn người khác đọc sách cũng là một sở thích của mình

Mình rất thích Okkio vì chính những điều vốn dĩ của chính nó.. Sẽ còn nhiều lần nữa mình ghé Okkio để tìm lại cảm giác này. Và trang facebook của Okkio giờ đã có thêm một người bạn trung thành mới, là mình đây!

Tìm đâu ra giữa Sài Gòn một nơi như thế này nữa?


ADVERTISEMENT