share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Explore Phần 2 - Chúng tôi, những người đầu tiên đón ánh mặt trời hôm nay


ADVERTISEMENT

“Dậy đi! Dậy đi đón mặt trời nhanh kìa!”

Chưa tới 3 giờ sáng, nhưng chúng tôi đã thu dọn đồ đạc, nai nịt gọn gàng sẵn sàng vượt qua thử thách được dân du lịch bụi truyền tai nhau khi trek cực Đông: nhảy ghềnh. Nhảy ghềnh là gì, là trên những bãi đá lớn sát bờ biển, hòn cao hòn thấp, chỗ liền chỗ trũng, sẽ phải dùng sức bật để nhảy qua những cái “hố” được đá vô tình tạo ra, và sẽ phải rất cẩn thận vì đá sắc nhọn có thể làm bị thương, hoặc tệ hơn là sa chân, trượt ngã.

Nhảy ghềnh là như thế này đây

Đoàn người cứ lầm lũi đi, chỉ thấy hải đăng ngoài khơi thỉnh thoảng rọi vào, ánh đèn pin nhịp nhàng theo từng bước chân người, tiếng thở đều trong sương sớm. Mọi người giúp đỡ nhau vượt qua những ghềnh đá lớn, đôi lúc, bỗng cảm thấy ấm áp vì bàn tay đưa ra đỡ lấy mình giống như một chỗ dựa vững chắc trong một chuyến đi dài. Đúng như ta vẫn tâm niệm, rằng một cuộc hành trình không đo bằng những dặm đường đi, mà đo bằng những người bạn.

Một cuộc hành trình không đo bằng những dặm đường đi, mà đo bằng những người bạn

Mặt trời chưa tỏ. Khoác thêm chiếc áo mỏng, chúng tôi từng người từng người đu thang dây lên phiến đá cao đặt mốc “Mũi Đôi” chờ bình minh. Mũi Đôi và câu chuyện gắn liền với nó về tọa độ chính xác, hay những khó khăn mà những kẻ mê chinh phục gặp phải trên đường tìm đến quả rất nhiều ly kỳ. Thế mà chúng tôi đều đã ở đây, đang chuẩn bị đón những ánh mặt trời đầu tiên ở dải đất hình chữ S thương yêu.

Đu dây lên phiến đá cao nhất đón bình minh

Mặt trời dần ló rạng

Không phải lần đầu tiên tôi trông thấy mặt trời lên trên biển, nhưng là lần đầu tiên tôi có cảm giác tự hào lẫn vui sướng khi được đứng ở điểm cực đánh dấu chủ quyền quốc gia, cùng những người bạn, ngắm nhìn vẻ đẹp đất nước đang dần hiện ra nhờ ánh mặt trời bao phủ. Ánh nắng xua tan màn sương, làm khô đi dấu vết ướt át trên cỏ cây, trên đá sỏi của đêm hôm trước. Ánh nắng, cũng làm những kẻ lữ hành cảm thấy bừng tỉnh, hân hoan trong một ngày mới của biển miền Trung.

Cực Đông của chúng tôi

Đoạn đường về lại tiếp tục những bước nhảy ghềnh, nhưng tôi trông thấy những bụi xương rồng gai đang rực rỡ trong nắng, vò sò hến trắng xóa dạt vào bờ theo từng đợt sóng. Nghỉ chân, chú Hai châm điếu thuốc rồi bắt đầu xa xăm kể chuyện, nào chuyện nhà cửa, chuyện đánh cá, chuyện vườn tược, lẫn cái chuyện “dẫn đoàn” như một cơ duyên đến với chú. Nghe câu được câu chăng thôi, những cũng đủ hiểu cái sự chân chất, hiền lành của người miền biển.

Chú Hai và những câu chuyện kể

Ngày mới rực rỡ

Thay vì đi lại đường cũ, chúng tôi chọn đi thuyền cá từ bãi Rạng vào đất liền, nằm dài trên sàn thuyền tưởng tượng mình là những anh phu chài lưới ra khơi lâu ngày mới trở lại. Thú vị lắm chứ, mặc dù nắng bắt đầu rát vào da thịt, mặt đỏ bừng vì nắng vẫn hăm hở đưa chân ra đón từng làn nước mát lạnh đang vỗ mạn thuyền.

Tạm biệt cực Đông

Tạm biệt hành trình đầy yêu thương và tự hào trước biển…

Hành trình cực Đông chỉ có vậy, ngắn thôi, nhưng đầy yêu thương và tự hào trước biển…


ADVERTISEMENT