share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Explore Tản mạn hồ Lak


ADVERTISEMENT

Tôi đến thị trấn Liên Sơn, huyện Lắk, tỉnh Đắk Lắk, khi mặt trời đã chênh chếch hướng Tây. Những ngày đầu tháng 11, không khí ở đây mát mẻ hơn rất nhiều so với thành phố Buôn Ma Thuột. Xuống trạm xe buýt ngay trung tâm thị trấn, tôi quyết định đi bộ vào khu Lắk Resort thay vì gọi xe của resort ra đón hay đi xe ôm. Tôi muốn được vận động một chút sau hơn một giờ ngồi xe buýt từ Ban Mê xuống và cũng muốn được ngắm nhìn xung quanh một cách chậm rãi nhất.

Con đường nhỏ dẫn vào hồ Lắk đi qua bản làng người dân tộc, bên đường những dậu tigôn nở rực rỡ, màu thắm hơn những giàn hoa tôi thấy ở thành phố. Bóng những cây kơ nia cổ thụ hắt xuống đường mát rượi. Phía mặt hồ xa, những đóa hoa súng nở rực rỡ xen lẫn trong hoa cỏ nước và đám sen tàn nhìn rất thơ mộng. Những đứa trẻ thấy khách lạ dạn dĩ giơ tay chào “hello” rất dễ thương. Đối với chúng, việc ngày ngày có vài ba đoàn khách tới khám phá hồ Lắk và thăm buôn làng là chuyện bình thường và câu chào cũng rất quen thuộc.

Lắk Resort trải rộng trong một khuôn viên xanh bóng cây bên hồ. Đón chúng tôi là chú bảo vệ và chị lễ tân người dân tộc vô cùng nhiệt tình và dễ thương. Căn bungalow của chúng tôi nằm cuối khu, sát bờ hồ. Từ ngoài cổng vào, tôi phải đi một đoạn đường khá dài qua hàng cây cổ thụ. Dưới tán cây xanh mát, những ngôi nhà dài truyền thống của người dân tộc dường như nép mình bí ẩn một cách lạ kỳ.

Theo kinh nghiệm của những người đi trước, tôi không muốn bỏ lỡ cảnh rực rỡ lúc hoàng hôn buông trên hồ. Chúng tôi tản bộ trên con đường hướng vào buôn Jun. Hai bên đường một phía là rừng và một phía là hồ, nên tôi cũng không biết tên con đường này là gì. Chúng tôi dự tính sẽ cứ đi bộ như vậy cho đến khi tới buôn Jun thì quay trở lại. Nhưng vượt hết con dốc đôi chân đã mỏi nhừ, cộng thêm cảnh hoàng hôn bắt đầu xuống núi, nên chúng tôi quyết định dừng lại và ngồi ven đường ngắm cảnh chiều buông.

Khung cảnh hoàng hôn ở hồ Lắk đẹp như một bức tranh thủy mạc. Dù hoàng hôn ngày hôm ấy không vành vạnh như một quả cầu lửa đổ xuống làn nước, nhưng trong không gian mênh mông ấy cảnh vật hòa quyện vào nhau tạo nên một tổng thể tuyệt vời. Đỉnh núi Cư Yang Sin mây phủ mờ xa, trời nhuộm vàng ánh nắng chiều và mặt nước xao động bởi những con thuyền nhỏ, cảnh và người cứ thế gắn kết như những mảnh ghép hoàn hảo.

Đêm ở trong resort bên hồ Lắk là một đêm cho đến giờ tôi vẫn xếp vào danh sách đặc biệt nhất trong tất cả những chuyến đi của mình, không phải vì lạ chỗ mà vì “những vị chủ nhà đặc biệt”. Tiếng rế, tiếng chim rúc, tiếng côn trùng rả rích và cả tiếng gió hồ trong đêm khuya thanh vắng khiến tôi có chút khó ngủ. Dù vậy, khi đã “làm quen” với âm thanh của miền quê, tôi chìm vào giấc ngủ và chỉ tỉnh dậy khi ánh bình minh hắt vào song cửa sổ.

Khi tôi ra bờ hồ ngắm cảnh, dù còn rất sớm nhưng đã có nhiều thuyền đánh cá của bà con sống trong vùng ra đánh bắt. Loại cá nổi tiếng của vùng hồ Lắk là cá thác lác và tôi cũng đã có dịp thưởng thức cá thác lác của hồ Lắk trong món Linh đơn Tây Nguyên vào bữa trưa hôm trước. Trên mỗi chiếc thuyền độc mộc, người dân lại dùng một chiếc gậy dài đập xuống mặt nước để lùa cá vào lưới. Khung cảnh nhờ vậy càng trở nên sinh động hơn rất nhiều. Ngay vào giây phút ấy, tôi chẳng còn thấy hình ảnh nào đẹp hơn cảnh này nữa. Tôi cứ thế ngồi yên bên hồ, ngắm nhìn mặt trời ló dần sau đám mây tỏa ánh vàng xuống làn sóng nước lăn tăn.

Cũng trong khung cảnh ấy, tôi chợt nhớ đến câu chuyện huyền thoại của hồ Lắk mà chú bảo vệ của resort kể trong lúc đưa chúng tôi đi nhận phòng. Rằng, theo truyền thuyết của người Mơ Nông, thần lửa đã chiến thắng thần nước sau một cuộc chiến dài, khiến buôn làng của người Mơ Nông chìm trong đại hạn, mất mùa và đói khát. Trong cuộc đại hạn ấy, một cô gái Mơ Nông đã đem lòng yêu thần lửa và sinh ra một chàng trai khôi ngô. Ðể chuộc lại lỗi lầm của cha mẹ, chàng trai đã ra đi tìm nguồn nước cứu dân làng. Trên đường đi, chàng đã cứu một chú lươn nhỏ bị kẹt trong khe đá. Để trả ơn cứu mạng, lươn đã dẫn chàng đến một hồ nước mênh mông. Hồ nước đó chính là vùng hồ Lắc ngày nay. Và người Mơ Nông đã theo chàng trai đến định cư tại đây.

Chẳng biết thực hư câu chuyện, nhưng điều mà tôi chắc chắn ở đây chính là khát vọng vượt lên khó khăn, chinh phục tự nhiên và sự gắn kết cộng đồng của buôn làng, đặc biệt là buôn Jun nằm ngay cạnh hồ Lắk mà tôi có dịp ghé thăm trong sáng hôm đó.

Ấn tượng nhất với tôi ở buôn Jun là nơi đây còn khá nhiều ngôi nhà dài truyền thống của người Mơ Nông. Đang mùa thu hoạch cà phê, nên khi tôi tới, mùi cà phê thơm nồng tỏa ra từ những bạt cà phê chín phơi trước sân nhà dài. Trên bến, những chiếc thuyền độc mộc nằm lặng yên chờ khách. Chỉ tiếc rằng, ngày hôm ấy những chú voi đã vào rừng nên tôi không được xem một chú voi nào của bản cả. Nhưng không sao, lần sau nhất định tôi sẽ cưỡi voi bản Jun đi khám phá độ nông sâu của hồ Lắk.

Tôi kết thúc hành trình tham quan hồ Lắk và thăm buôn làng bằng hình ảnh núi mờ xa, hồ phẳng lặng và nhấp nhô những mái nhà của thị trấn Liên Sơn từ Biệt điện Bảo Đại trên đỉnh núi trong không khí trong lành, mát mẻ của buổi sớm mai. Tạm biệt hồ Lắk, tạm biệt Tây Nguyên bạt ngàn, tôi sẽ trở lại vào một ngày gần nhất!


ADVERTISEMENT