share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Reminiscence & Heritage Chạy trốn nắng ở Kiosque


ADVERTISEMENT

Sài Gòn những ngày này nắng đổ lửa. Chạy xe ngoài đường mà cứ ngỡ da thịt đang bốc hơi lên theo cái nóng xung quanh. Thời tiết kinh khủng này của thành phố lại khiến tôi khắc khoải nhớ Kiosque, một tiệm cà phê be bé khuất trong những con đường của quận 9.

Biển hiệu chỉ là một tấm bảng vẽ tay

Kiosque tọa lạc trong một cái “ki-ốt”, là từ gốc Pháp chỉ những gian nhỏ dùng cho việc buôn bán, đã cũ. Vách tường giăng đầy giấy báo chen lẫn những tấm áp-phích nhạc được người chủ dán thêm, để chung phần vào cái không khí cổ xưa đậm đặc ở đây. Trần nhà cũng hun khói vàng ửng lên, khiến cả không gian quán như bước ra từ một trang sách nào viết về phố cổ - phố cổ ở Sài Gòn.

Bức tường cũ. Cũ như mọi thứ ở quán nhỏ này

Chủ quán hẳn cũng là một người rất si mê âm nhạc. Bằng chứng rõ nhất là trên các bức tường vẫn xăm xắp những hàng CD, hay tranh ảnh những ca sĩ, hay lời bài hát được dán ngổn ngang. Nằm ngay bên cạnh lại là rất nhiều truyện manga, chẳng ăn nhập gì với cái chủ đề âm nhạc phía này. Cách bố trí đồ đạc “vô tổ chức” này lại khiến tôi có cảm giác thoải mái, như đang ở nhà, nơi muốn treo gì để gì ở đâu tuỳ ý thích, không có bất cứ chủ đề hay quy tắc nào o ép chúng ta cả.

Những đồ vật dễ làm người ta liên tưởng đến thời cũ

Trước quán có một cây lớn, tán rộng che mát cả một khu, càng làm tôi liên tưởng đến những góc trà đá vỉa hè mà bản thân bắt gặp đâu đó trong những lần chu du Hà Nội. Kiosque thật may mắn khi có tán cây này phía trước, hay tán cây thật may mắn khi nhờ Kiosque, nó trở nên đẹp và hữu ích hơn bội phần?

Kiosque nhỏ bé bên tán cây của mình

Tôi còn nhớ lần đầu ra Kiosque, gọi một ly cà phê sữa để nhấm nháp kèm lát bánh mì chuối mới mua, rồi đủng đỉnh ngồi ngắm phố phường. Tiếng rôm rả nói chuyện, xe cộ qua lại ồn ào, cái văn hoá lê la cà phê sáng sớm của người Sài Gòn thể hiện rõ nhất ở đây.

Kiosque luôn chọn phát những bài hát của thập niên trước, kèm cái tủ, cái máy xay cà phê, cái thùng phi rỉ sét, chiếc đôn con voi,,… tất cả tạo nên một cảm giác hoài cổ rất tự nhiên, không cần gắng gượng. Trông như thời gian đã vô tình đánh rớt mấy món đồ ở quán nhỏ này, chứ chủ quán chẳng cần tốn công sắp xếp nhiều.

Tinh ý một chút, ở Kiosque có những món đồ rất đáng tò mò: chiếc chụp đèn làm từ những trang sách ở ngay phía trên quầy baristas hay cuốn lịch tranh Đông Hồ cạnh cửa sổ đã ngả vàng, cảm giác như thời gian được ngưng đọng tại đây từ khi những trang lịch không còn lật giở.

Cuốn lịch không biết đã ngừng giở từ bao giờ

Quán phục vụ mấy món nước đơn giản, đựng trong chiếc ly đặc trưng của thời kỳ bao cấp. Những trưa nắng to, chỉ cần bước vào Kiosque là thấy mọi thứ trở nên chậm chạp, thoải mái, bớt gắt gỏng hơn nhiều. Mỗi người đều nên có một quán cà phê mà ở đó, mình cảm thấy được thuộc về. Kiosque thuộc về những điều bình dị và tự nhiên nhất.

Ly cà phê bên những câu chuyện vui là đủ cho một ngày ở Kiosque

Cà phê sáng có cái hay riêng. Nhưng những buổi chiều ở Kiosque, nhìn bóng nắng len qua những khe hở trên tấm màn che rồi đổ dài xuống nền nhà, cảm giác một ngày đang đi qua cũng là một trong những trải nghiệm tôi trân quý.

Nắng chiều rực rỡ

Và như thế, mỗi khi cuộc sống trở nên gay gắt và khó chịu như cái nắng Sài Gòn, tôi lại chọn chạy trốn vào Kiosque để tìm một góc riêng cho mình.

 

 

 


ADVERTISEMENT