share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Explore Mùa họa mi năm ấy


ADVERTISEMENT

Tháng 11, Hà Nội vẫn nhộn nhịp, vẫn xinh đẹp, vẫn à ơi dịu dàng. Có một chút nắng tràn về giữa những ngày trời bắt đầu chuyển lạnh, có một chút rung rinh cảm xúc tan vào trong không gian phố xá, mềm mại và bình yên. Tháng 11, tháng của loài hoa trắng dại khờ như một cô gái trẻ say mê trong tình yêu đầu. Người ta quen gọi loài hoa dại ấy là hoa Cúc, Cúc Họa Mi, tiếng hót không cất lời của đất trời Hà Nội cuối thu, khi đông bắt đầu về.

Tôi chỉ biết tới Cúc Họa Mi khi bắt đầu sống ở Hà Nội, khi quen với hình ảnh những gánh hoa rong mỗi ngày trên những ngã phố vài ngày đi qua một bữa, khi trở thành một đứa con gái biết yêu, biết tới một thế giới khác ngoài trang sách đã cũ. Không thân tình, không có cơ hội gặp gỡ sớm nhưng đúng thì, đúng độ đẹp đẽ nhất của những yêu thương ngây thơ, thuần nhiên, trắng trẻo.

Họa Mi có một cái tên mà nhiều đã nghe nhắc tới, ấy là Daisy. Cái tên quen mà lạ. Ngỡ tưởng rằng Họa Mi chỉ là Họa Mi, ấy vậy cũng có lúc kiêu kì đến lạ. Hoa mang một thông điệp của tình yêu mà có người xem nó như một lời định tình thẽ thọt : « Do you love me ? » Mang tặng em một nhành Họa Mi trắng, em thẹn thùng, hai má ửng lên khe khẽ, em cũng biết yêu rồi.

Tôi thích hoa dại, thích những loại hoa khô, thích những loài hoa mà người ta thường dùng để trang trí cùng với những hoa khác. Nó nhẹ nhàng, âm thầm, không bon chen. Tôi trân trọng những loài hoa ấy. Mỗi lần mua hoa về, tôi khẽ khàng xếp chúng vào còn một bó, không lẫn với bất kì loài hoa nào khác, để cho những hoa dại tôi yêu tự hát lên tiếng hát của mình.

Buổi chiều Hà Nội, trên bàn có một bình Họa Mi đặt cạnh ly trà hoa quả, tôi ngồi đung đưa chiếc ghế tựa của mình, đeo tai nghe, lẩm nhẩm theo lời Mai Khôi hát:

“Ngày ấy anh tặng em nhành hoa dại…”

Tôi luôn cho rằng Họa Mi là một người con gái. Người con gái thích trang phục theo kiểu mori girl; tóc xoăn nhẹ; hay cười nói nhưng lại cô đơn và lặng lẽ khi chỉ có một mình. Thỉnh thoảng cô nàng vẽ và viết lách, viết về tình yêu cũng lặng lẽ của chính mình. Những giai điệu không lời cứ thế cất lên trong những ngày lành lạnh, thoáng hương vị Hà Nội thuở xa xôi, là Hà Nội vương trên từng cánh hoa đong tình.

Mỗi năm chỉ có một mùa Họa Mi, vào những ngày lỡ cỡ tháng 11, chuyển nhẹ sang ngày tháng 12. Cúc trắng, cánh dài và mảnh nhỏ, pha chút xanh chút vàng của nhụy, của lá. Trời Hà Nội se lành vừa vặn, chưa cần áo bông, chỉ cần áo khoác nhẹ. Thấy trong mắt trong là những cành Họa Mi mới mang từ vườn về, dường như cả bầu trời hôm ấy chỉ cần bình yên như vậy.

Cái sự bình yên mà không cần đi đâu trốn, không cần một mình vác hàng lý đến một nơi xa. Bình yên trong buổi café góc Đinh cũ kỹ, nơi luôn luôn đặt một bình hoa tươi… Sao tôi yêu Hà Nội mùa này quá. Sao tôi yêu Họa Mi của lòng tôi quá.

Tôi chợt nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó tôi xa Hà Nội, xa mùa Họa Mi về, có người nào nặng lòng mà vấn vương những vần thơ đôi ba phần lưu luyến:

Em tiếc gì mùa hoa cũ

Đông về trắng xóa đường quê

Họa mi dịu dàng lên phố

Sao em mỏi gối không về?


ADVERTISEMENT