Chuyến trekking sinh tử 16 tiếng đến hồ Eshenkul (Kyrgyzstan)
“Tôi nghĩ là mình xong đời rồi”.
Đó là suy nghĩ hiện lên rõ nhất trong chuyến trekking 16 tiếng đến hồ Eshenkul của tôi, một hồ núi cao nằm ở độ cao hơn 3400m, thuộc thung lũng Eshenkul (Eshenkul gorge), vùng Chatkal xa xôi của Kyrgyzstan. Đây là nơi mà hai dãy núi Pamir-Alay và Tien Shan giao nhau - một trong những dải núi hoang dã và hiểm trở nhất Trung Á, nằm sát biên giới Trung Quốc và Tajikistan.
Quyết định khám phá nơi này đến rất tình cờ, trong một lần tôi xem được video ngắn trên Instagram về hồ Eshenkul. Trước chuyến đi, tôi tập thể lực, chạy bộ và đi bộ dốc trong 2 tháng cũng như kết hợp nhịn ăn gián đoạn, tìm hiểu và chuẩn bị mọi thứ kỹ càng (bản đồ offline, giày leo núi chống nước, thức ăn khô, gậy hỗ trợ, thuốc men cơ bản….) Nhưng quan trọng nhất là tinh thần sẵn sàng cho những điều không thể lường trước, bởi nơi này không có sóng điện thoại, không có người cứu hộ, và mọi sai lầm đều có thể phải trả giá bằng sự an toàn của chính mình.
Trên các trang mạng xã hội gần như không có ai chia sẻ thông tin chi tiết về hồ Eshenkul. Thậm chí, có người bảo mỗi năm chỉ khoảng 100 người đến được đây. Ngay cả tài xế địa phương đi cùng tôi cũng chưa từng nghe đến tên hồ. Tôi đoán có lẽ mình là một trong số rất ít người Việt từng đặt chân tới đây. Sau chuyến đi, tôi mới hiểu lý do vì sao nơi này ít người biết tới như vậy: Đường đi quá khó.
Từ thành phố Talas, tôi mất gần 6 tiếng di chuyển bằng xe off-road để đến được camp site, gọi là “camp site” cho sang chứ thật ra nơi này chẳng có ai, chỉ là điểm cuối cùng xe có thể tới. Từ đây, hành trình trekking 30km bắt đầu.

Địa hình gần như không có đường mòn. Chặng đường có đến hai phần ba là những hố đá khổng lồ, gập ghềnh, trơn trượt, chỉ có thể dò đường bằng bản đồ offline đã tải sẵn. Đây cũng là bản đồ duy nhất tôi tìm được trên mạng, sau khi đi rồi mới biết nó cũng không phải là hướng tối ưu nhất. Một phần ba còn lại là thảo nguyên cao nguyên tuyệt đẹp, đầy hoa dại và được bao quanh bởi những dãy núi tuyết cao vút.
Đôi khi tôi phải băng qua những con suối lạnh buốt, hình thành từ băng tan trên núi. Nước chảy xiết và rất mạnh, không thể lội bình thường mà phải nhảy qua từng tảng đá lớn, chỉ cần trượt chân là có thể bị cuốn đi. Đoạn khó nhất là 200m cuối cùng, dốc dựng gần 80 độ, đất mủn, trơn tuột. Tôi và tài xế phải mất gần 45 phút bò bằng cả tay chân để lên được tới đỉnh…


Sau hơn 9 tiếng trekking địa hình toàn đá, suối, dốc đứng, chúng tôi đã chinh phục được hồ Eshenkul. Lòng tôi dâng lên cảm giác mãn nguyện khó tả khi chiêm ngưỡng mặt hồ trong xanh lấp lánh ánh nắng, xa xa là núi tuyết và mây trôi lững lờ, đồng thời tự hào vì đã vượt qua chính nỗi sợ và giới hạn của bản thân.


Phần còn lại của cuộc hành trình mới là thử thách thật sự. Nếu đoạn đi là kiệt sức, thì đoạn quay về là đấu trí và sinh tồn. Khi chúng tôi rời khỏi hồ, trời cũng bắt đầu tối. Ánh mặt trời le lói khoảng 2 tiếng rồi tắt hẳn, chúng tôi vẫn phải đi hơn 5 tiếng trong bóng tối giữa rừng. Ánh sáng duy nhất là đèn pin điện thoại và đèn headlight, nhưng quá yếu để soi rõ đường, nhất là khi băng qua những hố đá lớn.
Địa hình lúc này cực kỳ khó: Những tảng đá khổng lồ chồng chất che khuất tầm nhìn, không có đường rõ ràng. GPS trên đồng hồ của tôi chỉ giúp được một phần - nó chỉ hướng đi tổng quát chứ không chính xác từng bước. Còn bạn tài xế địa phương thì hoàn toàn dựa vào trực giác và trí nhớ. Có những lúc cả hai bất đồng hướng, tranh luận nên đi lối nào. Cứ thế, chúng tôi đi sai rồi quay lại, mất rất nhiều thời gian và sức lực.

Những đoạn hố đá là gian nan nhất. Muốn đi qua, phải nhảy hoặc bước dài phóng qua từng tảng đá. Tôi đã ngã rất nhiều lần ở đoạn dốc trước đó, nhưng đến hố đá thì cú ngã đau khiến tôi choáng váng và hoảng loạn nhất. Trượt chân, người tôi đập mạnh xuống một tảng đá lớn, cảm giác đau nhói lan từ đầu gối ra khắp cơ thể. Đó là khoảnh khắc đáng sợ nhất chuyến đi.
May mắn thay, người bạn đồng hành đã kéo tôi lên kịp thời và trấn an tinh thần. Nếu lúc đó chỉ có một mình và trong tình trạng chấn thương, tôi sẽ không thể định hướng đường đi và quay về được.
Tôi chỉ thực sự nhẹ nhõm khi quay về được camp site. Sau chuyến đi, sự mệt mỏi, nỗi sợ, và khung cảnh hùng vĩ khiến tôi nhận ra bản thân mạnh mẽ hơn mình từng nghĩ, đồng thời càng thấm thía hơn rằng: Không có hành trình đáng nhớ nào lại dễ dàng.
