share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Nhâm nhi tách trà nóng ở "Góc nhà tụi mình" giữa cái se lạnh của mùa thu Đà thành


ADVERTISEMENT

Chuyến đi công tác ở Đà Nẵng kết thúc sớm hơn dự kiến. Chính vì thế mà tôi có được một buổi sáng rảnh rỗi đi thăm những nơi hay ho của thành phố trước chuyến bay lúc 4 giờ chiều. Nghe xong cuộc gọi cùng lời phân trần của tôi, giọng nhỏ em sốt sắng trong điện thoại “Đi, có một nơi này rất hợp với chị và chắc chắn chị sẽ rất thích!”. Một tiếng sau, tôi đứng ngẩn ngơ trước một trà quán với cái bảng hiệu nhỏ xíu ẩn mình trong vòm lá xanh “Góc nhà tụi mình - Số 36/36, Lê Duẩn”.

Cửa hiệu “Góc nhà tụi mình” ẩn hiện trong màu xanh lá cây

“Góc nhà tụi mình” đón chúng tôi vào một buổi sáng mùa thu trong veo, cùng những cơn gió se lạnh chạm ngõ. Những bước chân đầu tiên khiến tôi có cảm giác như trở về nhà với giàn lá xanh mướt rũ xuống cổng vào, sân vườn có hoa, cùng không gian quán ấm cúng vô cùng.

Một chén trà nóng nhâm nhi một chút bánh đậu xanh tạo nên hương vị quen thuộc của tuổi thơ 

Tôi dạo một vòng quanh “nhà”, nhìn từng ngóc ngách và đồ vật tưởng chừng quen thuộc dù mới chỉ là lần đầu gặp mặt. Bên trong không gian nhỏ xinh ấy là một bầu không khí yên tĩnh vô cùng. Cái cảm giác se lạnh giữa thu càng khiến cho mọi người thu mình lại, chậm rãi ngắm nhìn mọi khoảnh khắc trôi qua. Tôi gọi một bình trà Shan tuyết - loại trà mà tôi yêu thích nhất dạo gần đây. Chọn cho mình một góc cạnh cửa sổ, nhìn ra khoảng sân nhỏ vừa có một cơn mưa chợt ghé ngang. 

Là nơi lý tưởng cho những cuộc trò chuyện giữa những người bạn thân

Thường thì những lúc đi thưởng trà như vầy, tôi không hay nói chuyện. Nhỏ em biết ý, sau khi nhấp ngụm trà đầu tiên, nó quay qua ngồi đọc sách. Tôi vẫn ngẩn ngơ ngắm nhìn mưa rơi trên mái hiên, tưới ướt đẫm bó thạch thảo ai để ngoài bàn. Một buổi sáng lặng im ngồi uống trà, nghe tiếng mưa rơi rì rầm hòa cũng bản nhạc jazz đã bật sẵn trong “nhà” cùng với chén trà nóng tỏa hương trầm ấm bên ô cửa sổ mưa rơi… Mưa thu thật dễ chịu và khoan khoái vô cùng. Phải chăng vì thế mà lòng người trở nên ôn hòa hơn, dịu dàng hơn trong những ngày mưa?

Bạn có thể lựa chọn một cuốn sách và tận hưởng cùng với bản nhạc Jazz trong “góc nhà"

Nằm trên con đường Lê Duẩn sầm uất nhất nhì Đà Nẵng, vậy mà ít ai biết đến “Góc nhà tụi mình”. Ngay từ cái tên cũng đã phần nào thể hiện nội dung lẫn hình thức quán - không chỉ đơn thuần là một quán cà phê hay trà quán thông thường, đây còn được xem là ngôi nhà thứ hai cho bất kì ai một lần ghé chơi.

Những người bạn tôi gặp ở đây ít ai gọi đây là “quán cà phê”, có người gọi nơi đây là “trà quán”, nhưng đa số lại xem nơi đây là “tiệm cà phê”. Và trong giây phút ngồi tại nơi đây, tôi chợt nghĩ “Góc nhà tụi mình” hẳn sẽ là nơi cho chúng ta - những ai cần một không gian trú ẩn trong những lúc chẳng biết phải đi đâu, về đâu giữa chốn Đà thành này.

Một không gian yên tĩnh hoà cùng với hương thơm tách trà Shan tiên còn không gì tuyệt vời hơn 

Tôi lướt nhìn nhanh mọi decor trong “Góc nhà tụi mình” một lần nữa. Từ việc đã cất giữ cho đến sưu tầm rất nhiều món đồ thời xa xưa cho tiệm, thế mới biết người chủ đã tỉ mỉ và yêu thương ngôi nhà mình như thế nào. Bàn ghế cũ được sắp xếp theo những mục đích khác nhau của khách khi ghé thăm tiệm. Bạn có thể ngồi cạnh tường một mình đọc sách, hay ngồi giữa nhà cùng chúng bạn để trò chuyện hàn huyên hoặc bạn có thể ngồi bên cửa sổ để ngắm khung cảnh bên ngoài hiên như tôi.

Một nơi chốn bí mật, nơi của sự hoài niệm chợt ùa về

Mưa vừa ngớt, album của Vũ Khanh bất ngờ vang lên những giai điệu đầu tiên. Tôi ủ tay trong bình trà nóng, nhấm nháp tận hưởng hương vị trà thấm vào chót lưỡi. Cảm giác được xoa dịu bởi cơn mưa, được yêu thương bởi trà và được hạnh phúc từ tâm. Trong khoảnh khắc ấy, dù là ngồi đọc sách, viết lách hay đơn giản chỉ ngồi lặng yên nhìn mưa bay, cũng đủ cảm thấy an yên.

Ai đó đã từng bảo rằng, vị trà cũng giống như người đàn ông từng trải - tuy trông điềm tĩnh, chát và đắng nhưng lại luôn có nét dịu dàng và tinh tế. Tôi thích như vậy, không vội vã, không quá ngọt nhưng lại rất hay để thu hút.

Một góc sân vườn khi sau khi cơn mưa vừa ghé qua 

Những ngày ngập đầu trong công việc, tôi lại được xoa dịu bởi niềm an ủi dịu dàng này ở “Góc nhà tụi mình”, ấy chắc hẳn là điều khiến tôi nhớ nhất trong chuyến công tác ở Đà Nẵng lần này.

“ Và bạn ơi, nếu một ngày tự nhiên thấy tim mình yếu đuối quá, muốn tìm nơi trú ngụ, thì hãy ghé “Góc nhà tụi mình”. Không hứa bạn sẽ mạnh mẽ trở lại, nhưng tôi hứa nơi đây sẽ tặng bạn sự dịu dàng này, an ủi thân tâm này, như đặt vào lòng bàn tay một bông hoa hồng nhỏ, khẽ nở trong một sớm thu gầy hanh hao…”


ADVERTISEMENT