share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Đến Quán của thời thanh xuân lặng yên, thưởng trà và nghe tâm hồn mình hát ca


ADVERTISEMENT

Trong một lần nhẩm đếm số ngày nghỉ lễ, lướt một vòng những điểm đến hay ho, cuối cùng tôi dừng lại ở Đà Lạt. Đà Lạt bình yên và mê hoặc, bao lần đến vẫn cảm thấy chưa thỏa cho một trái tim đam mê phượt, thích khám phá.

Tôi chẳng chuẩn bị gì nhiều cho chuyến đi này, đêm nay quyết định, book vé, sáng mai xách balo lên đi. Thứ tôi mang theo duy nhất là một tâm thế không ngại thử thách cùng một trái tim yêu Đà Lạt đến da diết. Và trong chuyến đi ấy, điều đặc biệt lưu lại trong tôi nhiều nhất chính là buổi chiều ghé lại Quán của thời thanh xuân, nơi cất giữ bao bình yên ngọt ngào giữa lòng Đà Lạt thơ mộng.

Quán nằm bên sườn đồi, nhỏ xinh giữa thung lũng ngàn hoa

Đà Lạt của những ngày đầu tháng 4 thơm tho, nắng ấm. Tôi chạy xe qua bao con đèo, nhìn đồi thông bát ngát, xanh cao, đón nắng mới trải dài theo những triền đồi. “Nhà” đón tôi bởi một con dốc rất cao đặc trưng Đà Lạt, và có lẽ vì đến đây với một tâm thế rất bình yên nên mọi thứ ở đây đều được ghi dấu ấn trong tôi rất đẹp, tự nhiên, nhẹ nhàng và tử tế.

Làng Boho được trang trí theo phong cách đậm chất du mục và tinh thần phóng khoáng

Tôi chậm rãi bước vào “nhà”, nhìn một vòng xung quanh căn nhà gỗ nép bên sườn đồi giữa thung lũng chỉ có hoa cỏ và nắng. Sở dĩ gọi nơi đây là “nhà” vì trước đó, nó là một homestay rồi sau này mới được mở thêm quán trà như bây giờ. Dạo quanh hết từng góc nhỏ trong nhà, băng ra sau vườn nhìn những khóm hồng đang nở rộ, những chậu sen đá e ấp dưới mái vòm, và thoang thoảng mùi hương thảo ướp đầy tóc. Tôi dừng lại trước hiên nhà, ngồi thật lâu tận hưởng khí trời, hương thơm từ các loài thảo dược, hoa cỏ. Ở đây thật yên tĩnh, phù hợp cho những tâm hồn mỏng manh cần nơi trú ngụ.

Tất cả mọi thứ ở đây đều được tạo nên bởi sự chân thành và hạnh phúc...

Quán của Thời Thanh Xuân là một dự án xã hội mang tính nhân văn, giúp các bạn trẻ không nghe không nói được có thể được trải nghiệm một không gian, tác phong làm việc để tích lũy vốn có thể tự lập về sau. Ở đây mọi người gọi thân thương là “nhà”, và ở đây không có sự phân biệt giữa chủ hay người làm công, dù là phục vụ hay người làm bánh đều giống nhau. Mọi người ăn uống, nghỉ ngơi hay làm việc đều giống nhau và có thời khóa biểu cụ thể. Hiện nay đa phần nhân lực của quán đều là các bạn khiếm thính. Tuy không thể nghe hay nói nhưng họ giao tiếp với nhau bằng nụ cười và ngôn ngữ kí hiệu hình thể. Họ gọi nhau với cái tên rất gần gũi là người nói và người điếc.

Một góc của Quán của thời thanh xuân

Hôm tôi đến đúng ngày mọi người ở quán đi vắng, tôi ghé sang Làng Boho, là một phần của nhà, nhận từ tay chị phục vụ cuốn sổ menu nho nhỏ dễ thương, viết tay toàn bộ những loại trà mà nhà có, cùng những công hiệu và hình ảnh của nó. Tôi ngắm nhìn từng góc nhỏ nơi đây, từng decor nhỏ xinh nhưng thật tinh tế. Giây phút lặng người nhìn ngắm mọi thứ thật đẹp xung quanh, radio phát lên giọng ca day dứt của Lý, nắng chiếu vào từng mảng vải thổ cẩm, gió đung đưa những chiếc chuông gió, nghe an nhiên vô cùng. Tôi cứ đứng bần thần như vậy một hồi lâu, tận hưởng cảm giác bình yên vô tận, chỉ sợ một tiếng động nhỏ thôi tất cả sẽ biến mất.

"Ta đón em trên bến vắng
Chiều hoàng hôn tắt nắng
Chợt gió dâng sương phủ trắng đầy trời...."

Ở đây luôn có sẵn bút và giấy cho thực khách viết vài dòng tâm sự gửi gắm, rồi dán lên tường

Trở lại chiếc bàn nhỏ bên nhà, tôi rót trà ra ly, lặng yên thưởng trà, vị trà đắng nhấp đầu môi rồi vương lại vị ngọt nơi cổ họng. Tách trà nóng trên tay, ngồi nghe gió ùa về se se lạnh, thấy nắng  xuyên qua cành anh đào, nghe một vùng trời thơm ngai ngái mùi cỏ… Giây phút ấy tự nhiên tôi xúc động vô cùng, nhắm mắt khẽ nói biết ơn và tận hưởng.

Cầm tách trà nóng trên tay, hít căng lồng ngực mùi thơm của nắng, gió và cỏ cây, một thứ hạnh phúc không tên vừa nảy nở trong tâm hồn tôi…

Điều ấn tượng khiến tôi thêm yêu nơi đây là vì chi chít những tờ giấy note được dán lên tường, có những  lời là yêu thương, có những câu chữ là tiếc nuối, nỗi buồn. Tôi viết một vài dòng biết ơn rồi dán lên đấy, không quên gửi lời cảm ơn “nhà”. Ở đây không có giá tiền cho bất cứ loại thức uống nào cả. Trước nhà có một chiếc hộp gỗ cho khách bỏ tiền vào, mà ngay trang đầu của cuốn menu đã được ghi để giải đáp cho những ai mới đến lần đầu, “Bạn ơi, Quán của Thời Thanh Xuân của chúng mình không có giá tiền cho trà. Phía trước căn bếp nhà có một chiếc thùng gỗ, tùy vào sự hài lòng và hạnh phúc khi ở đây mà bạn để vào nhé!”

Đến Quán của thời thanh xuân, nơi gạt đi những lo toan muộn phiền, học cách cảm nhận hơi thở của cuộc sống

Quán của thời thanh xuân không chỉ là nơi lưu giữ tất cả những gì đẹp đẽ nhất tuổi thanh xuân, mà còn là nơi trú ngụ của những mùi hương tinh tế và ngọt ngào mang đậm chất Đà Lạt. Tôi nhận ra khi ngồi giữa không gian của nơi đây, chọn sự tĩnh lặng, tôi cảm được mình, hiểu bản thân mình hơn, mà hơn hết là cảm nhận được tất thảy những yêu thương giản đơn nhưng ấm áp, ngọt lành. Hẹn một ngày nào đó, tôi sẽ lại về đây, ngồi tại chính nơi này, chỉ để lặng yên ngắm nhìn, thưởng trà và nghe tâm hồn mình hát ca...


ADVERTISEMENT