share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Sa Pa - một sớm ngắm mây ngàn bay


ADVERTISEMENT

Tôi tới Sa Pa nhiều không đếm nổi, nhưng có vẻ, đây là lần đầu tiên được ngắm nhìn Sa Pa trong một tâm thế vừa chậm rãi, vừa ngắn ngủi. Quá mâu thuẫn phải không? Tôi cũng thấy vậy, thấy Sa Pa là một nơi đầy rẫy những mâu thuẫn.

Bao la núi rừng Tây Bắc

Phải nói thực, tôi không thích Sa Pa hiện đại như thế này. Thật đấy, Sa Pa trong ký ức của tôi gần 10 năm về trước là một nơi cũ kỹ, hoang sơ, gặp được một vài người Kinh ở đây là hiếm lắm. Hồi ấy, người H’mông xuống thị trấn  để giao thương, buôn bán là chính, thế mới có những “chợ tình” hay “chợ phiên” mà du khách bây giờ vẫn hay nghe nói.

Đi khỏi thị trấn vẫn có những cảnh sắc hoang sơ như thế này

Giống như những thị trấn nhỏ mà bạn thường gặp trên đường đi, chỉ khác là, Sa Pa được thiên nhiên quá ưu ái khi đặt trong lòng Tây Bắc, bao quanh bởi núi non và bản làng, những thửa ruộng bậc thang và khí hậu mát mẻ cả bốn mùa trong năm. Tôi đã được đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, bởi trước đây mỗi lần quay lại Sa Pa chỉ cách nhau vài tuần, vài tháng, Sa Pa thay đổi đến chóng mặt với nhà cao tầng, đường sá và vô vàn dịch vụ khác. Người xuôi túa lên làm ăn, người Mông lui dần về núi.

Quán cà phê tôi chọn trong một buổi sáng vội vã

Bẵng đi một thời gian, tôi trở lại, trong lòng vốn đã chuẩn bị tâm lý nên không mấy cảm xúc trước sự hiện đại của thị trấn nhỏ. Lần này đích đến không phải Sa Pa, tôi chỉ ghé qua để uống vội ly cà phê sáng trước khi lên đường sang một thị trấn khác gần đó, là Y Tý, trekking đỉnh núi Nhìu Cô San, hòa mình với chốn rừng già - nơi tôi cảm thấy ở đó tôi mới có thể sống những ngày thanh xuân thật khác.

Buổi mai trong trẻo nắng lên ửng hồng

Khi màn sương còn đang lờ lững bao phủ

Chọn một quán cà phê cũng khá nổi tiếng, còn rất sớm nên gần như chẳng có ai ngoài nhóm chúng tôi. Tuyệt vời, ở đây có thể trông thấy trời đất dường như hòa hợp, sương sớm còn đọng trên cây lá, còn nắng ửng hồng chiếu xuống những mảng rừng mướt xanh. Nếu như so với cả tuần “trốn” phố, nhẩn nha trong một bản làng ít người biết đến như tôi đã từng, thì ngồi đây nhấm nháp cà phê, nhưng vẫn phải canh giờ xuất phát cũng thú vị lắm.

Nhấm nháp chút cà phê bên trang báo dở dang

Sự hiện đại xen lẫn vào cảnh rừng nguyên sơ

Nói mâu thuẫn vì sao, tôi mong đồng bào cơm no áo ấm, mong điện, đường, trường, trạm đầy đủ để dân trí đi lên, mong nơi đây phát triển không còn cái khổ, cái nghèo. Nhưng ngày cao tốc Nội Bài - Lào Cai khánh thành, rút ngắn con đường chục tiếng đồng hồ chỉ còn lại gần một nửa, tôi thực sự không biết thương mại hóa có phù hợp với nơi này không, khi mà những nét văn hóa cũ kỹ truyền thống, mang một màu sắc của xưa kia dần bị thế chỗ bởi thật nhiều phong cách hiện đại, Sa Pa chuyển mình gồng gánh tất cả những thứ mà lẽ ra chỉ nên có ở thành phố lớn.

Những đám mây bay trên đỉnh núi phía xa

Con đèo Ô Quy Hồ hùng vĩ

Chẳng biết nữa hay thôi, chẳng biết sớm hay muộn Sa Pa sẽ có được danh hiệu trung tâm của vùng Tây Bắc. Nhưng một sớm mai bình yên của tôi ở Sa Pa chỉ như thế này thôi là đủ, được đắm mình trong mây ngàn, được thưởng thức hương vị trong lành của ban mai, rồi trăm ý nghĩ nhảy múa trong đầu bỗng bị cắt ngang bởi tiếng gọi “Lên đường thôi, trễ rồi”... Vẫn cố chấp đi lên con đèo Ô Quy Hồ đệ nhất, chà, kể cả Sa Pa thay đổi, con đèo này ngàn năm chắc vẫn vậy thôi, hùng vĩ, lừng lững như một tượng đại trong lòng người Tây Bắc.


ADVERTISEMENT