Explore Mặt trời nhả nắng sớm ở vịnh biển Lăng Cô
Từ con đèo “đệ nhất hùng quan” Hải Vân trông xuống, Lăng Cô đẹp như một tấm lụa tinh khôi đủ để người ta không khỏi rời mắt ngắm nhìn. Bốn mùa nước xanh như ngọc, vịnh biển từng được công nhận là một trong những vịnh biển đẹp nhất thế giới này hấp dẫn những kẻ lữ hành ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lăng Cô - một trong những vịnh biển đẹp nhất thế giới
Chủ định đón bình minh ở Lăng Cô đồng nghĩa với việc phải thức giấc từ tờ mờ sáng, hai chiếc xe máy nối đuôi nhau chạy miết từ trên đường nhựa thẳng băng đến đoạn đèo quanh co những dốc lớn. Vừa đi vừa ngẫm, vừa háo hức như một đứa trẻ lần đầu tiên chạm tới ước mơ. Ước mơ nào có lớn lao chi, nhưng bởi Hải Vân và Lăng Cô đi vào tiềm thức từ thuở mẹ cha còn vang câu hát “qua đèo Hải Vân mây bay đỉnh núi”...
Đứng từ đỉnh đèo Hải Vân trông xuống
Thời tiết ủng hộ, gió nhẹ nhàng mơn man mùi hoa cỏ lẫn biển cả mặn mòi. Đứng trên triền đèo trông xuống chỉ thấy chút ánh sáng le lói đằng xa rạch nghiêng bầu trời xung quanh tối mịt. Chờ đợi lúc này hẳn là hạnh phúc, khi có thêm thời gian để tận hưởng bình yên giữa không gian tĩnh lặng.
Chờ đợi lúc này hẳn là hạnh phúc
“Người bạn nhỏ” ở đâu tới góp vui
Mặt trời chầm chậm ló rạng, nhả từng hạt nằng vàng ươm xuống vạn vật, soi sáng cả một vùng vịnh xanh ngọc lấp lánh. Sóng khẽ khàng nhấp nhô nhưng thuyền ai vẫn lướt đi mềm mại, để lại trên mặt nước đường đi uốn lượn từng lớp từng lớp. Không quá đặc biệt với những ai sinh ra và lớn lên ở biển, nhưng với những đứa con của thành thị, đó là cả một bức tranh mới mẻ hiện ra trước mắt.
À, nắng lên rồi
Ngày mới thế là bắt đầu
Cứ thế, khoảnh khắc nuốt trọn không gian và thời gian với những mảng màu bất tận, từ màu nước, màu cỏ cây cho tới thuyền bè và đồi núi. Tay muốn chạm xuống mặt nước, nên đôi chân không thể chối từ mà bước xuống đường ray qua hầm trải sỏi đá dẫn tới đầm Lập An - một phần vịnh biển Lăng Cô. Nước ở đây trong quá, và người thì chẳng có ai, bỗng thấy may mắn khi tự huyễn hoặc mình là “Robinson trên đảo hoang” xứ này.
Đường ray qua hầm trải sỏi đá dẫn tới đầm Lập An
Robinson trong sương sớm lảng bảng mặt đầm
Một buổi trong vắt bình minh, chói chang mặt trời và dịu dàng cảnh sắc của miền Trung nắng gió. Có lẽ chẳng mấy khi chúng ta được ngồi lại bên nhau giữa thiên nhiên bao la hùng vĩ như thế này, chẳng cần nói gì cũng thấy hiểu nhau hơn bao giờ hết. Không cần nhộn nhịp ồn ào, không cần đặc sản cao sang, và chẳng cần men cũng đủ say vì cảnh sắc…