Explore Một chiều nọ, tôi tới gặp nàng thơ vùng Tam Cốc
Tam Cốc vốn là nơi thiên nhiên tuyệt mỹ, có sông núi ao hồ, đền chùa và những làng mạc bình yên, đến nỗi người ta còn đùa nhau cái tên tỉnh Ninh Bình là “Ninh Buồn”, vì ở đây buồn quá, lặng lẽ quá, chẳng hợp với những kẻ thích náo nhiệt đâu. Ấy thế mà nơi này hợp với tôi, khi chán ngán cái phố thị ồn ào mà về Tam Cốc gặp gỡ một nàng thơ. Nàng thơ ấy là Hang Múa.
Về Tam Cốc gặp gỡ một “nàng thơ”
Chuyến xe vội vã trên quốc lộ 1A đưa tôi tới Hang Múa trong một buổi chiều mà nắng hạ vẫn còn rực rỡ. Đường vào Hang Múa nhỏ xíu, đi qua làng, qua mấy con ngõ nhỏ dẫn đến đường sỏi cát thông ra đồng ruộng mênh mông. Khu du lịch cũng nhỏ, nằm biệt lập cách xa trung tâm như thế này cũng hay, chẳng nghe ồn ã, chẳng khói bụi cũng vắng vẻ người.
Chiều nắng chói chang
Hang Múa, nằm ở chân núi Múa mà nơi đó cũng chính là một khu du lịch sinh thái nơi người ta có thể nghỉ lại, ăn uống và thư giãn. Sở hữu cả những đỉnh núi hùng vĩ, những cánh đồng thơ mộng hay sự kỳ bí ở ngọn tháp trên đỉnh núi, Hang Múa hội tụ đầy đủ những điều thú vị người ta cần có trong chuyến trải nghiệm khi về với thôn Khê Đầu Hạ, xã Ninh Xuân, huyện Hoa Lư, Ninh Bình.
Con đường lên đỉnh núi với 486 bậc thang
Gọi là tới Hang Múa, nhưng điều mà tôi và mọi người thích nhất khi tới đây chính là con đường lên đỉnh núi với 486 bậc thang đá nhìn từ xa ngoằn ngoèo uốn lượn, chẳng thế mà con dân vùng này thường gán Hang Múa với cái tên “Vạn Lý Trường Thành của Việt Nam”. Giống thật chứ, chỉ có điều “phiên bản mini này” đậm chất Việt, nhỏ xinh vừa đủ cho người ta khám phá.
Núi non trùng điệp
Nghe đâu, nơi này còn gắn với một câu chuyện xưa, ấy là khi vua Trần về Hoa Lư lập am Thái Vi thường tới đây nghe cung tần mỹ nữ múa hát, bởi thế nơi này mới được gọi là Hang Múa. Cái tên nghe tình đến lạ, và sơn thủy nơi đây cũng khiến ta an yên. Một chiều gió lộng đứng trên đỉnh núi Múa trông ra là cả một trời xanh lúa vàng mát mắt, mấy chiếc thuyền lướt nhẹ mặt sông Ngô Đồng, dê núi le te chạy quanh hòa với cỏ cây đưa ta về với chốn quê bình dị.
Dê núi le te chạy
Chiều tà, hoàng hôn dần buông xuống. Mặt trời rồi cũng khuất sau những đám mây rồi chìm dần vào dãy núi, không gian trở nên lắng đọng, nhẹ nhàng. Nghỉ thôi. Nghỉ ngơi thôi, nàng thơ của chúng ta hôm nay đã mệt rồi…