share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Explore Ngang dọc miền Bắc Thái Lan


ADVERTISEMENT

“Những cung đường ta đi qua in đậm dấu bụi đường và hơi thở tuổi trẻ thổi bay sương gió miền cao” – Tôi đã viết như thế trong cuốn nhật ký hành trình tuổi trẻ của mình.

 Đen Vâu đã từng viết “Sau lưng là bụi, trước mặt đường chân trời. Mình kệ những luật lệ mà mình thường vâng lời” trong bài hát Đưa Nhau Đi Trốn đã từng làm “điên đảo” những người trẻ “cuồng chân”. Tuổi trẻ chúng ta được ban tặng một đặc quyền đó chính là được-quyền-sai và được-quyền-sửa. Cuộc sống đã có quá nhiều những luật lệ đã bao lần bạn tự hỏi hãy thử một lần “đi trốn” – “đi trốn” không phải là trốn tránh mà đi để tìm lại chính con người thật của mình, thử một lần khác-biệt để thấy cuộc sống này đặc-biệt-khác những gì mình nghĩ ra sao. 

Thú thật, đối với nhiều người trẻ mê du lịch như tôi, thứ gây nghiện không phải những làn khói mờ ảo, ánh đèn lập loè trong những quán bar xập xình, mà đó chính là những chuyến đi. Nếu những cung đường đèo ngoạn mục, quanh co ở miền núi Tây Bắc (Việt Nam) làm bạn “wow” lên từng tiếng thì đó cũng chỉ là một bước khởi động nhẹ trước khi bước vào một vùng đất mới – vùng núi miền Bắc Thái Lan, Mae Hong Son với 1.864 khúc cua nguy hiểm, chồng chéo liên tục và có những khúc cua tay áo nghiêng 30 độ muốn “thót tim”.

Hành trình 600km chinh phục cung đường đèo ở Mae Hong Son (Mae Hong Son Loop) là một trong những cung đường nguy hiểm bậc nhất trên thế giới, được dân du lịch bụi mệnh danh là “hiểm địa” không dễ chinh phục.

Thông thường tuyến đường bắt đầu từ Chiang Mai qua Pai, Mae Hong Son và trở về lại Chiang Mai. Trên cung đường này bạn sẽ đi qua nhiều địa danh nổi tiếng, trải nghiệm nhiều điều độc đáo của miền Bắc Thái Lan như cảnh đẹp hùng vĩ của núi đồi Mae Hong Son; cánh đồng lúa chín vàng ươm hay xanh rì ở Sutongpe Bridge; làng Trung Hoa cổ trang ở Ban Rak Thai; đón bình minh cheo leo giữa mây trời tại Ban Jabo hay hòa cùng không gian nightlife sắc màu buổi tối ở Pai…

PAI – THỊ TRẤN NHỎ BÌNH YÊN, LIÊU XIÊU LÒNG NGƯỜI

Từ Việt Nam, máy bay đáp ở Chiang Mai, tôi bắt đầu cuộc hành trình chinh phục miền Bắc Thái Lan. Điểm đến đầu tiên của hành trình đó là Pai – Thị trấn nhỏ xinh đẹp và bình yên cách Chiang Mai khoảng 150km, với khoảng hơn 3 giờ chạy xe.

Bên cạnh Chiang Mai, Pai thu hút nhiều du khách bởi vẻ đẹp bình yên, lãng mạn và cũng là nơi náo nhiệt bậc nhất về đêm ở miền Bắc Thái Lan. Chọn cho mình một tách Moka thơm lừng, giữa cái lành lạnh buổi sáng ở Coffee In Love – Quán cafe “signature of Pai” xinh xắn, nhiều màu sắc mà bất cứ ai đến Pai cũng phải ghé qua. Những ngôi nhà nhỏ, quán xá trong thị trấn mang phong cách retro pha lẫn với chút hiện đại của phương Tây.

Buổi sáng bình yên và trong lành bao nhiêu thì buổi tối lại đối lập hoàn toàn. Khi màn đêm buông xuống, những ngôi nhà nhỏ trong thị trấn ấy lại khoác lên mình tấm áo rực rỡ bởi ánh đèn của những xe đẩy rong. Tôi đã phải “xiêu lòng” trước những món ăn đường phố cực ngon, giá cực rẻ nơi đây. Có khá nhiều quán rượu nhỏ mở những bản nhạc ngoại thập niên 80s – 90s của thế kỷ trước. Bạn có thể chọn “chill” hết mình trong không gian âm nhạc acoustic lãng mạn hay “quẩy” nhiệt tình trong quán bar xập xình, màu sắc châu Âu ở khu chợ đêm.

Nếu có nhiều thời gian hơn tôi muốn thử cảm giác ngắm bình minh tuyệt đẹp ở Yun Lai Viewpoint và chờ đợi hoàng hôn rực rỡ ở Pai Canyon như một trải nghiệm tuyệt vời của mình.

SOPPONG (PANG MAPHA) – VÙNG ĐẤT BÍ ẨN BỊ LÃNG QUÊN GIỮA NÚI RỪNG BẮC THÁI

Bạn khó có thể nào tìm được bất kỳ một thông tin gì về Soppong bằng tiếng Việt trên mạng. Nơi đây không phải là địa điểm du lịch nổi tiếng ở Thái Lan nhưng lại chứa đựng nhiều điều mới lạ, trải nghiệm độc đáo mà bất kỳ ai đặt chân đến đều phải bất ngờ.

Mất khoảng hơn 1 tiếng đi từ Pai, Soppong hiện ra là ngôi làng nhỏ, bao quanh bởi núi rừng thuộc huyện Pang Mapha, tỉnh Mae Hong Son. Nơi đây thường xuyên mất điện, một số nhà mạng không có sóng điện thoại, Internet và cũng không phát triển du lịch mạnh mẽ. Soppong thường là nơi dừng chân của những đoàn phượt thủ, du lịch bụi trên cung đường chinh phục 1.864 khúc cua Mae Hong Son. Một số địa điểm du lịch nổi tiếng lại nằm khá xa trung tâm và thuộc địa phận của huyện Pang Mapha.

Tưởng chừng bị lãng quên giữa núi rừng sâu thẳm, Soppong (Pang Mapha) như một nhánh cây nhỏ đang vươn mình dưới vùng đất khô cằn sỏi đá. Vào 5 giờ sáng, khi mặt trời vẫn còn ngái ngủ, bóng tối phủ kín ngôi làng nhỏ, tôi cầm chắc tay lái đi đón mặt trời ở Ban Jabo – Ngôi làng nhỏ của người tộc Lahu, nằm trên một dãy núi có khung cảnh tuyệt đẹp, cách trung tâm Soppong khoảng 18km. Ngồi chênh vênh trong ngôi nhà gỗ vươn ra giữa núi, gọi một ly Cappuccino nóng, “xì xụp” món hủ tiếu siêu ngon nóng hổi trong cái lạnh sương sớm, chờ bình minh lên để bắt từng khung hình lung linh, huyền ảo. Đó là khoảnh khắc có 1-0-2 trong đời mà tôi không thể nào quên được.

 Ban Jabo là ngôi làng xinh đẹp trên vùng núi cao, nơi sinh sống của người dân tộc Lahu

 Thưởng thức một tách Cappuccino nóng​...

 ...đón chờ bình minh lên 

Cách trung tâm thị trấn khoảng 15km về phía Bắc, Pang Mapha Viewpoint được xem là nơi duy nhất mà bạn có thể tìm đến đề đón chờ hoàng hôn. Đứng trên cao nhìn xuống thung lũng, những tia nắng cuối cùng trong ngày len lỏi qua đám mây trắng, trên bầu trời xanh biêng biếc, tạo nên một khung cảnh tuyệt vời mà không có một máy ảnh nào có thể ghi lại được cảm xúc của tôi lúc ấy. 

Buổi chiều tối khá buồn vì bạn chẳng thể nào tìm được một hoạt động vui chơi, ăn uống nào ở đây. Soppong nhỏ, thật sự rất nhỏ. Nơi đây chỉ có một ngôi chợ, một cây xăng, vài khách sạn nhỏ, không có taxi hay tuk tuk và càng không có nhà hàng lớn, chỉ có vài quán ăn nhỏ dọc đường, nhiều đoạn đường cũng chẳng có đèn đường nữa. Cửa hàng 7-Eleven là nơi sáng điện duy nhất vào buổi tối ở thị trấn này. Thế mà, Soppong lại thu hút tôi bởi sự bí ẩn, có phần hơi “lạc hậu” ấy.  

BAN RAK THAI – “PHƯỢNG HOÀNG CỔ TRẤN” PHIÊN BẢN THÁI LAN

Ban Rak Thai (hay còn gọi là Mae Aw) là ngôi làng người Hoa, sống bằng nghề trồng chè xanh (trà xanh), nằm trên vùng núi cao hơn 1.700m sát biên giới Myanmar, thuộc tỉnh Mae Hong Son. Ban Rak Thai nằm giữa trung tâm thị trấn Mae Hong Son và Soppong. Bạn có thể qua đêm tại Soppong rồi tiếp tục hành trình đến Ban Rak Thai bằng xe máy hoặc đi xe máy từ trung tâm Mae Hong Son ngược lên hướng Bắc.

Những ngôi nhà nhỏ đậm nét Trung Hoa, nằm giữa đồi chè mênh mông, những chiếc đèn lồng đỏ, những hũ rượu “Nữ nhi hồng” thường thấy trong phim kiếm hiệp hay con sông thơ mộng, mờ ảo tạo nên một bức tranh thiên nhiên phong cảnh hữu tình tuyệt đẹp.

Giữa khí trời se lạnh, trong không gian kiếm hiệp hoài cổ ấy, thử nhấp một ngụm trà nóng, bạn sẽ cảm nhận được vị thơm nồng của trà xông lên mũi, vị đắng ở đầu lưỡi, vị ngọt được trả lại ở cổ họng. Giống như việc để nếm được chút ngọt ngào bạn phải vượt qua những đắng cay, gian khổ – Đó là vị đắng của trải nghiệm.

Trên quãng đường từ Mae Hong Son đến Ban Rak Thai bạn sẽ đi qua 2 địa danh nổi tiếng là Sutongpe Bridge – Cây cầu tre dài nhất Thái Lan nằm giữa cánh đồng lúa xanh um, bạt ngàn, bắt qua ngôi đền cổ. Và dừng chân tại Pang Ung – Một rừng thông xanh hoang sơ, bao quanh hồ nước lớn, được mô tả như điểm đến lãng mạn nhất Thái Lan.

MAE HONG SON – VÙNG ĐẤT HÙNG VĨ, THƠ MỘNG, ẨN MÌNH MIỀN BẮC THÁI

“Chạy con xe anh chở em chòng chành

Mình phóng tầm mắt ngắm chân trời mới toanh…”

Đeo tai phone, giữ chặt tay ga, tiếp tục đổ những con đèo quanh co cuối cùng, hai bên là núi rừng trong xanh, từng ca từ bài hát của Đen văng vẳng trong đầu tôi như báo hiệu một “chân trời mới toanh” sắp xuất hiện.

Mae Hong Son là một tỉnh phía Bắc đồng thời cũng là tỉnh cực Tây của Thái Lan, và là điểm cuối cùng trong cung đường Mae Hong Son Loop. Một điều ít ai biết vùng đất này khi xưa từng là một phần của vương quốc Lannathai và Myanmar. Vì thế các kiến trúc nơi đây như toà nhà, đền thờ đều bị ảnh hưởng mạnh mẽ từ đất nước Miến Điện – Myanmar ngày nay.

Không hiện đại và nhộn nhịp như Chiang Mai, cũng như thơ mộng, đầy sắc màu như Pai, một ngày trôi qua nơi đây khá nhẹ nhàng và yên bình. Hơn 80% diện tích được bao quanh bởi núi rừng nguyên sinh, sương mù bao phủ quanh năm, thị trấn Mae Hong Son trong lành và bình yên lạ thường.

Một ngày nơi đây bắt đầu từ 9 giờ sáng và kết thúc vào khoảng 20 giờ tối. Các địa điểm tham quan nổi bật chỉ có đền thờ và chùa. Wat Phra That Doi Kong Mu là ngôi chùa đẹp nhất Mae Hong Son, phủ lên mình một màu trắng tinh khiết, nằm trên ngọn đồi có tầm nhìn “bao trọn” thị trấn. Càng về chiều tối, khi mặt trời xuống núi, Doi Kong Mu càng lung linh hơn trong ánh đèn vàng rực rỡ.

Thật là đáng tiếc nếu bạn bỏ qua Wat Chong Kham – một ngôi chùa xinh đẹp nằm bên một hồ nước lớn, gần khu chợ đêm nổi tiếng ở Mae Hong Son. Giống như Doi Kong Mu, buổi tối ở Wat Chong Kham cũng rực rỡ, lấp lánh trong ánh đèn, phản chiếu xuống mặt hồ, tạo nên một bức tranh tuyệt vời về đêm.

 Thật không may mắn vì ngày tôi đến Mae Hong Son lại trùng với ngày rằm và ngày của Phật nên các hoạt động vui chơi, giải trí, ăn uống về đêm nơi đây đều bị tạm ngưng. Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi đã tìm thấy một quán lẩu rất lạ của Thái là Na Nia Pork Pan – Quán buffet lẩu nướng bình dân kiểu Thái. Thịt không nướng trên vỉ mà là nướng trong nồi được thiết kế đặc biệt, những “tinh túy” từ thịt sẽ chảy ra khay, dùng làm nước lẩu. Còn gì sung sướng, hưng phấn hơn khi ăn lẩu trong một cơn mưa, dưới không khí se se lạnh về đêm ở vùng núi Bắc Thái.

Trở về khách sạn, thả mình trên chiếc giường rộng lớn, trong một căn phòng xinh đẹp, dưới ánh đèn vàng lung linh, bật một bài nhạc mà tôi yêu thích của Michael Buble.

“It will all be all right

I’ll be home tonight

I’m coming back home” (Home  Michael Buble)

Tôi ngủ một giấc thật sâu, thật dài, tận hưởng những giây phút cuối cùng nơi đây. Tôi nhớ lại những nơi mình đặt chân đến, những món ăn mình đã nếm thử, những con người thân thiện mình đã gặp, những trải nghiệm tuyệt vời của tuổi trẻ trên hành trình chinh phục những khúc cua của vùng đất miền Bắc Thái Lan xinh đẹp này.

Sáng hôm sau tôi phải bay về Chiang Mai và lên chuyến bay cuối cùng từ Chiang Mai trở về Việt Nam để đón Tết cùng gia đình. Dù có đi đâu chăng nữa, thì đối với tôi, Việt Nam vẫn mãi là nhà, mong chờ khoảnh khắc sum họp cùng gia đình, nhớ mùi bánh chưng, củ kiệu, dưa hành, và nhớ cái “mùi Tết” thân thuộc quê mình.


ADVERTISEMENT