share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Explore Mannheim, khói và mưa


ADVERTISEMENT

Mannheim đổ mưa, ngay vừa lúc tôi bước chân ra khỏi cửa.

Cơn mưa liêu xiêu khiến tôi nhìn mọi thứ theo một chiều nghiêng ngả. Ở Châu Âu, mưa và mùa đông là đủ để xua tất cả mọi thứ đi chạy trốn ánh mặt trời. Phố phường im lặng, u ám một màu xám cô liêu như bức ảnh trắng đen chụp vụng về thiếu sáng. Tiếng bước chân lẫn trong tiếng mưa. Những bóng ô lao đi vội vã trên lề đường. Thi thoảng có một chiếc ô tô rẽ ngang, đèn pha vàng chóe tát thẳng vào mắt kính. Một thoáng choáng ngợp bởi thứ ánh sáng hiếm hoi nhưng lại gắt gỏng đến phũ phàng ấy, tôi nhìn thấy ánh đèn nóng hổi đang thiêu đốt giọt mưa bay lên thành những làn hơi. Thở dài. Những ngày như thế này, cơn mưa có lẽ sẽ kéo dài đến vô tận.

Mất khoảng hai giây để tôi bắt đầu nhận ra tiếng vỡ tí tách của hạt nước xôn xao trên mái hiên, thêm hai giây nữa để cảm giác ướt át lạnh lẽo nơi đầu ngón tay xuất hiện. Là kim đồng hồ hay là những giác quan tôi bỗng dưng trở nên thật chậm? Cũng như hàng trăm, hàng nghìn điều ngẫu nhiên trên thế giới, những cơn mưa bất chợt là đủ và rất đủ để khiến con người đột nhiên cảm thấy trong lòng có đôi chút hụt hẫng, đôi chút bất an về chính bản thân mình. Tôi ngồi xuống bậc tam cấp, với tay lấy chiếc Walkman từ thế kỉ trước và nhấn chọn một bài nhạc không tên. Giọng Nat King Cole chậm rãi lang thang trong tâm trí tôi, trong bản ballad vô hình và con đường ướt mưa đang dần vắng bóng người qua lại.

“In a restless world like this is

Love is ended before it began”

Bài hát đẩy tôi về những chiều mưa tầm tã giữa Sài Gòn, trong căn hộ quen thuộc trên tầng hai của một chung cư cũ, gian phòng ấm áp và nồng nàn hương bánh mì thơm. Ngoài cửa sổ, cây lá rung lên xào xạc theo tiếng mưa rơi. Phía bên trong, chiếc phin café vẫn đang chậm rãi gõ những nhịp đắng vào nơi đáy cốc. Bản thảo trên máy tính vẫn còn dang dở, tôi bỗng bắt gặp chính mình đang ngơ ngẩn nhìn nàng người yêu cũ lướt tay trên những phím dương cầm đen trắng. Những buổi chiều ấy là lúc tôi học yêu viết, yêu nàng, yêu cả cơn mưa gào thét bão bùng ngoài kia chỉ để nén lại những xúc chạm tinh tế và trần trụi nhất vào sâu thẳm bên trong không gian giữa bốn bức tường nhỏ.

Chia tay. Mùi vai nàng, mùi bánh, mùi café cũng lần lượt trôi về phía cũ. Nàng ở lại Sài Gòn. Tôi đến một thành phố cách xa hơn nghìn dặm. Nhưng chạy đi đâu cho thoát khỏi những cơn mưa? Không còn căn phòng cũ, không cả tiếng piano dẫu có dấu vết đôi chút dỗi hờn nhưng vẫn đầy xao xuyến ngất ngây. Giờ đây, mất đi nơi trú ẩn, tôi thấy mình đang đứng bơ vơ cùng những hàng cây giữa đất trời Châu Âu, ngập ngừng chờ đón cơn giông bão. Hành động trở nên thừa thãi. Lời nói trở nên vô nghĩa. Tất cả chỉ còn lại nỗi nhớ dài và rộng đến hư không…

Từ mớ hỗn độn của cảm xúc ấy, cơn thèm thuốc bất chợt tìm về. Một năm. Hai năm. Đã bao lâu rồi tôi không đốt thuốc? Bật lửa vẫn trong túi. Gói Marlboro vẫn xếp ngay ngắn trong ba-lô phía sau lưng. Tôi tự dặn lòng điếu thuốc chỉ là người bạn khi đi đến tận cùng của nỗi cô đơn. Thì đây, giữa thành phố xa lạ, một ngày mà ngay cả khi cái bóng của chính mình cũng chìm khuất trong cơn mưa và nỗi nhớ, người ta cần một ngọn lửa để soi lại gương mặt mình, tìm nhặt chút vụn vỡ sót lại của con tim.

Ánh lửa bùng lên. Tôi hít một hơi thật sâu, để cho cổ họng căng ra và lấp đầy lồng ngực bằng bản hợp ca của mùi hương thành phố ngày mưa. Mùi thuốc cháy khét đắng và chừng như trống rỗng. Mùi hơi nước nặng trĩu và ẩm ương. Mùi sơn rẻ tiền trên khung cửa sổ chỉ chờ trôi đi từng mảng theo làn mưa mờ mịt. Mùi giày cũ. Mùi khói xe. Mùi vết chân con mèo bách bộ trên lan can nhà thờ. Tôi cố kiếm tìm và ghi nhớ những mùi hương vụn vặt ấy, để cả Mannheim sẽ như bé lại, trôi vào trong tôi chỉ bằng một lần hít thật sâu.

Và tôi lầm. Tất cả lại cuốn đi theo tiếng thở dài và làn khói thuốc. Những mùi hương lũ lượt kéo nhau đi, trả lại bức ảnh vốn dĩ không lời và để nó lặng im mãi mãi. Ánh lửa chìm khuất. Chỉ còn lại những ưu lư và tan vỡ như tàn thuốc rơi rơi xuống thềm nhà. Thật buồn khi Mannheim không phải là Sài Gòn. Những buổi chiều hoàng hoa cũng sẽ không bao giờ trở lại. Cũng như tôi và nàng hôm nay đong đếm nhau bằng khoảng cách của ngày và đêm, đã không còn là chúng ta của ngày hôm qua.

Nhưng cũng thật may vì Mannheim không phải Sài Gòn. Khi những bình yên giả tạo bất ngờ sụp đổ nhường chỗ cho sỏi đá suy tư, tôi hơi ngỡ ngàng khi thấy tim mình vẫn miệt mài hàn gắn những xướt xát cũ xưa, miệt mài tìm điểm cân bằng giữa những miền cực hạn. Khi lệnh chuyển tiền nhà tự động vẫn còn hiệu lực, chẳng ai quan tâm đến việc bạn là ai. Châu Âu bảo với tôi rằng mình chỉ có một mình. Mannheim nói với tôi rằng ngày ngày vẫn đang lặng lẽ bước trên những con phố kẻ ô bàn cờ thẳng tắp, bước qua ngày tháng vô tình mà không cần ai khác vỗ về thiết tha. Mũ, áo khoác và găng tay, phải chăng đã đến lúc để tự bước qua mùa đông lạnh giá mà không cần hơi ấm của câu chuyện tình cũ?

Bản nhạc đã ngừng hẳn. Đường phố cũng không thấy bóng người.

Tôi tháo headphone và nhắm mắt. Điếu thuốc vẫn đang cháy dở. Nước mắt của trời vẫn rả rich xôn xao trên mái hiên. Tôi tự cô lập những giác quan, để cho bức ảnh không màu về những thành phố trong tôi lại càng thêm mờ mịt, để cho khoảnh khắc đã trở thành ký ức về cuộc chia tay đau đến xót lòng kia tan trong khói và mưa, để cho những câu trả lời cứ nối tiếp qua đi, còn câu hỏi thì ở lại.

Ai đó đã từng bảo với tôi rằng: một mình trong mưa vẫn luôn là cảm giác buồn nhất.

Nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…


ADVERTISEMENT