share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Explore Sáng sớm thành cổ Đại Lý đẹp như mơ…


ADVERTISEMENT

Tôi đến ga Đại Lý đã quá nửa đêm, sương xuống lạnh mướt dù tối qua ở Côn Minh trời vẫn khá nóng. Thu ở đây đến muộn, có lẽ thế.

Mắt nhắm mắt mở chọn một phòng gần trung tâm, xe chở chúng tôi về một hẻm nhỏ, bước qua cổng là khuôn viên khá rộng với đèn lồng đỏ treo cao phập phù theo gió. Mệt mỏi thả lưng xuống giường nệm êm ái, sáng bảnh mắt tỉnh giấc mới nhận ra homestay mình thuê thực sáng suốt. Đẹp quá, cứ như là đã bước vào một bộ phim cổ trang Trung Hoa với lầu sơn, “ngự hoa viên” và ối thứ hay ho chỉ nội trong căn nhà.

Homestay đáng yêu tôi đã ở

Trong một con ngõ bé xinh

Nắng lên nhưng vẫn sương sớm vẫn còn đâu đây, bởi cái mùi trong trẻo đến là dễ chịu này không thể lẫn đi đâu khác được. Lót dạ bằng một bát hủ tiếu cay, tôi đến gần hơn với thành cổ Đại Lý.

Cái mùi trong trẻo của buổi sớm

Thành cổ Đại Lý nhìn từ xa

Con đường lát đá xanh kéo dài hơn một cây số, hai bên là hàng quán đặc trưng của người Trung Hoa, nào là món kẹo kéo dài hàng mét, mấy dây trang trí sặc sỡ, váy hoa tung xòe, đặc biệt là tiếng trống truyền thống từ mấy cửa hàng liên tục phát ra như một âm điệu quen thuộc buổi sáng.

Thành cổ yên bình

Món bánh hoa hồng đặc sản vùng đất Vân Nam

Phải thú thực, dù còn mệt bởi chuyến tàu đêm, giấc ngủ bù quá ít khiến tôi chưa hồi lại 100% sức lực, nhưng từ lúc bước vào thành cổ thấy yên bình quá, trong lành quá, mọi mệt mỏi lại như tan biến hết, chỉ muốn hết sức mình dành thời gian ít ỏi ở Đại Lý để thăm thú hết, cảm nhận hết những điều thú vị nơi này.

Dành thời gian ít ỏi ở Đại Lý để thăm thú hết, cảm nhận hết những điều thú vị nơi này

Những tấm vải màu mè chăng kín

Phố vắng rồi phố lại dần đông đúc, náo nhiệt nhưng nhịp nhàng như từng bước chân rảo trên nền gạch. Từ trên cao đã có thể trông thấy dòng người túa vào bên trong cổ trấn, người đi thăm quan, kẻ đi giao thương buôn bán hòa vào nét cổ kính lừng danh năm tháng.

Thành cổ nhìn từ trên cao

Tôi đi qua những căn nhà nhỏ phủ màu cổ kính, cửa gỗ trang trí những họa tiết nom thích mắt, có khi là những tấm vải màu mè chăng kín, không rõ để bán hay để cho đẹp. Tôi qua một hàng bán những hộp sữa chua trắng muốt, không kìm được lòng mà phải thử đến 2 hộp mới thỏa. Tôi qua thác nước tí hon nằm giữa đường, leo lên cao ngắm phố cổ đang dần tấp nập phía dưới. Nắng dần lên. Nắng ấm thế chỗ cho mùi cây cối bốc lên do đám mưa phùn đêm qua.

 

Một căn nhà nhỏ trong phố

Hay thác nước tí hon

Dù không thể nói tiếng Trung, nhưng tôi vẫn hiểu nụ cười thân thiện của cô bán hàng khi cô mời chúng tôi thử món bánh hoa hồng đặc trưng Vân Nam, vẫn có thể cười đáp lại khi ông chú đưa chúng tôi món sữa chua mềm mịn trong khi xổ một tràng những lời giới thiệu lẫn tự hào về Đại Lý… Nơi này, quả nhiên dễ thương như lời đồn.

Thứ trái cây “nhìn là muốn cắn”

Vẫn giữ thói quen ngồi một chỗ ngắm người qua lại, nhưng tôi không chọn hàng quán nào, mà lựa những món trái cây ngon nhất, ngồi bên hồ nước thưởng thức chúng, và dĩ nhiên, thưởng thức cả cái không khí hiếm có trong cuộc sống ngày thường của tôi. Một ngày ở Đại Lý chắc chắn là chưa đủ, nhưng cũng là cơ hội để lần sau quay trở lại, tôi có thể ở lâu hơn, khám phá nhiều hơn, yêu nhiều hơn những buổi sớm thành cổ Đại Lý đẹp như một giấc mơ…


ADVERTISEMENT