Explore Trà Sư mùa bèo dạt hoa trôi
Thanh bảo muốn đi chơi một chuyến cho “quên hết sự đời”. Tôi, với cương vị là người đồng hành, lại “lợi dụng sự tín nhiệm” để rủ em đi Trà Sư. Tôi tỉ tê “Bèo dạt hoa trôi chốn An Giang. Em ơi hãy về! Ngắm hoa trôi, ngắm chim bay và nghe cá lội. Là yêu, là yêu lắm lắm…”. Không muốn nghe thêm giọng hát chẳng hay gì của tôi, Thanh đồng ý luôn!
Tôi yêu Trà Sư từ lần đầu tiên đến đây. Đó là hồi năm cuối đại học, khi chúng tôi có chuyến thực tập ở Văn Giáo, Tịnh Biên. Đó cũng là lần đầu tiên tôi biết đến miền Tây. Người ta bảo tình yêu đầu là tình yêu còn mãi, với tôi chẳng sai chút nào. Năm đó, tháng Tư nắng cháy đồng, mùa cạn và những gốc tràm xù xì vỏ trơ cạn. Không mênh mông mùa nước ngập đồng, không lãng mạn bèo dạt hoa trôi, nhưng cứ vào tới rừng tràm Trà Sư là tôi thích lắm. Gió mát rượi, chim líu lo, đung đưa trên chiếc võng mắc giữa những cây tràm là không muốn về. Vì tình yêu ấy mà sau này tôi đi miền Tây rất nhiều lần, cũng về Trà Sư thêm bốn lần nữa.
Với tôi, rừng tràm Trà Sư mùa nào cũng thích cũng yêu, nhưng lãng mạn và tươi đẹp nhất chính là mùa nước nổi, khi những cánh bèo xanh phủ kín mặt nước mênh mông.
Trà Sư mùa bèo xanh trải thảm trên mặt nước
Trên mặt nước là sức sống mãnh liệt của bèo, sen và tràm
Chúng tôi rẽ vào con đường nhỏ chạy dọc bờ kênh Trà Sư. Đây chưa phải địa hạt của rừng, nhưng đã thấy bóng dáng tràm. Hai bên đường những vạt tràm trổ hoa vàng li ti ong bướm dập dìu. Người ta bảo tràm nở hoa có mùa, ấy nhưng hình như ở đây tràm nở hoa quanh năm nên lần nào đến tôi cũng thấy cảnh hoa rơi vương cả vào tóc vào áo. Tôi thích ngồi ở ghế đá dưới hàng tràm ngay ngoài khu vực văn phòng kiểm lâm “tám” chuyện với mấy anh chị ở đây trong bầu không khí trong lành với hương tràm thơm ngát.
Những chiếc tắc ráng nằm trên bến nghỉ
Chiếc tắc ráng chở khách đi tham quan trở về phá tan bầu không khí yên ắng. Chúng tôi rời câu chuyện nửa chừng và bắt đầu thực sự hành trình dập dềnh trên bèo nước, đến với “bữa tiệc xanh” cùng chim trời, cá nước. Phía trước mặt tôi là cả một vùng rộng mênh mông bèo tây, bèo tai tượng phủ kín mặt nước. Thuyền đi đến đâu, bèo mây trôi dạt đến đấy. Những đám sen cũng không “thua chị kém em” gì với bèo, nên vươn mình xanh tốt trên mặt nước. Vài búp sen hồng nổi bật trên nền xanh của cây lá, của mây trời càng rực rỡ đáng yêu. Những chú chim nước có vẻ đã quen thuộc với tiếng máy nổ nên chỉ nghển cổ lên nhìn rồi lại mải mê kiếm ăn, mặc cho chiếc tắc ráng lại gần và ống kính máy ảnh đưa lên.
Chú chim chích cồ nghển cổ ngó khi thấy khách đi qua
Thuyền vào tới khu vực trung tâm của rừng, để giữ yên tĩnh không làm chim muông sợ hãi và để có thể đi sâu vào lõi rừng Trà Sư, chúng tôi chuyển sang xuồng ba lá len lỏi giữa những vạt tràm xanh. Khu vực này bèo tây nhường chỗ cho đám bèo tấm. Xuồng lướt qua tạo vệt nước trong, nhưng chỉ ít phút sau bèo lại trôi về bám sát vào nhau như một tấm thảm nhung mượt phủ kín mặt nước. Trên tấm thảm ấy là những bông tràm li ti dập dềnh trôi theo.
Chèo xuồng ba lá vào sâu trong lõi rừng tràm
Càng đi vào sâu trong rừng tràm Trà Sư, tôi càng hòa mình vào bữa tiệc của thiên nhiên. Những tổ ong rừng vắt trên cành tràm nhỏ xíu, chú chim điêng điểng đứng rỉa lông rỉa cánh và rất nhiều loài chim khác mà tôi không biết tên lao xao trên ngọn tràm khi nghe tiếng người khiến tôi không thể rời mắt. Chúng tôi ai nấy say sưa ngắm chim muông, chẳng muốn phá tan bầu không khí yên bình này. Và dù có muốn chụp thật nhiều ảnh cũng khó vì những chú chim thoăn thoắt từ cành này sang cành khác không dễ gì chụp được. Thế nên, máy ảnh cũng buông để hoàn toàn thả mình vào thiên nhiên, nghe chim hót, ngắm chim sải cánh bay.
Vào Trà Sư tôi đã thấy rất nhiều loài chim quý
Không dễ gì chụp được một chú chim ở đây vì chúng sẽ bay ngay khi nghe tiếng động lạ
Một tổ ong vắt trên thân tràm
Về Trà Sư, leo lên đài quan sát lúc chiều buông rồi trải tầm mắt ra mênh mông tràm, ngắm những cánh chim tìm về tổ sau một ngày kiếm ăn cũng là điều khiến tôi ấn tượng nhất. Hình ảnh những chấm trắng, đỏ, đen của chim muông tô điểm vào bảng màu xanh bạt ngàn của tràm tạo nên một bức tranh thiên nhiên khổng lồ vô cùng đẹp mắt.
Ngắm bạt ngàn tràm xanh trên đài quan sát
Sau khi đã con mắt với bèo hoa mây trời và chim muông, tôi và Thanh quyết định thuê xe đạp dạo một vòng trên con đường tràm bao quanh Trà Sư. Con đường nhỏ rợp hoa tràm và tiếng chim, đôi khi vài con chim dạn dĩ thấy người khách lạ đến rất gần mới cất cánh bay lên đám lá xào xạc. Tôi như một vị “khách thơ” thả hồn bay bổng cùng trời mây và tràm xanh ngát, cảm thấy mọi thứ thật dễ chịu.
Con đường nhỏ xào xạc lá tràm
Sau khi đã thấm mệt vì đạp xe, chúng tôi ghé vào một lán nhỏ nằm dưới tán lá tràm và thử các món ăn dân dã đậm chất Nam bộ. Cá lóc nướng trui ăn cùng rau đắng ruộng và lá kim thất là món tôi thích nhất. Vị nhân nhẩn đắng của bông so đũa xào cũng khá lạ miệng. Lẩu cá linh ăn kèm bông súng, hoa điên điển cũng rất ngon. Nhưng tôi nghĩ, món ngon không chỉ bởi nguyên liệu mà còn vì khung cảnh của bữa ăn. Không khí tươi mát, tiếng chim hót ríu rít làm cho bữa ăn của tôi càng thêm đậm đà…
Tôi rất thích món cá lóc đồng nướng trui ăn kèm rau ruộng
Đó là những kỷ niệm và hình ảnh của chúng tôi trong chuyến đi vào mùa trước. Vì xem lại hình mà nhớ! Còn mùa này, cũng chẳng lâu nữa tôi sẽ lại được nghe chim hót, nghe tiếng gió xào xạc đưa hương tràm thơm ngát giữa rừng xanh!