Biên giới thu nhỏ bằng một bức tranh Bình Liêu tươi đẹp
Vô tình đến Bình Liêu chỉ vì một lời rủ rê trekking, nhưng tới rồi thì “mê” lúc nào không biết. Dù đường xa đấy, đi khó khăn đấy, và để lên được điểm mốc cao nhất thì phải qua bao ngọn đồi, nhưng quả thực “nóc nhà Quảng Ninh” đã cho tôi một trải nghiệm thực sự đáng nhớ.
Trải nghiệm thực sự đáng nhớ ở Bình Liêu
Xuất phát từ sáng và tối mịt mới tới được Mông Dương - còn cách Bình Liêu hơn 80km. Nghỉ lại và sáng hôm sau bon bon xe máy theo hướng Hoành Mô để tới Bình Liêu. Ngày tôi đi, Bình Liêu gần như không chút thông tin du lịch, tới địa phận Hoành Mô càng thưa thớt dân và chẳng còn biển chỉ dẫn. Chút hi vọng vào bản đồ online cũng mất, khi mà càng về gần khu vực biên giới, sóng điện thoại càng yếu.
Chắc hẳn mùa mua con suối này sẽ đẹp lắm
Có lẽ phần nhiều là may mắn, khi vô tình gặp một người đi đường chỉ lối, và may mắn hơn nữa, chiếc xe CUP nhỏ chở hai người rong ruổi có thể lên tới tận con đường tuần tra biên giới, dù đường sá không mấy dễ dàng, còn ngổn ngang toàn đất đá và những con dốc cao.
Đường tuần tra biên giới và làng mạc nhìn từ trên cao
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được ở Bình Liêu lại có vẻ đẹp thơ mộng và hùng vĩ như thế - vốn chỉ thấy ở các tỉnh Tây Bắc hay Hà Giang, Mẫu Sơn (Lạng Sơn)... Người ta nhớ đến Quảng Ninh phần nhiều là nhờ biển đảo và vùng vịnh đệ nhất Hạ Long, nên khung cảnh núi rừng có phần lạ lẫm này khiến tôi cứ mải mê đắm chìm. Này là mây núi, này là đường biên giới trập trùng quanh co…
Đi giữa mây núi trập trùng
Mục đích chính tới đây là trekking, bởi thế không thể bỏ qua phần hấp dẫn nhất: chinh phục cột mốc cao nhất tỉnh Quảng Ninh. Trên con đường tuần tra bạn có thể bắt gặp khá nhiều cột mốc, dễ dàng chạm tới và “check-in”, nhưng mốc 1305 thì khác, cột mốc nằm giữa những “sống lưng khủng long” với lau sậy cao quá nửa người, theo những con dốc cao lên xuống liên tục chắc chắn là một thử thách thú vị cho những kẻ xê dịch.
Nơi lau sậy cao quá nửa người
Vốn tưởng là “một cuộc dạo chơi” nhưng cũng có vài lần chưng hửng bởi tưởng đã tới đích nhưng hóa ra đường còn xa lắm. Tới mốc rồi thì tất cả dường như vỡ òa, bởi vui sướng, bởi tự hào, bởi đang đứng ở một nơi ít người biết tới - ngay trên biên giới của Tổ quốc thân thương.
Đường trông vậy mà còn xa lắm
Có tự tay chạm vào cột mốc mới biết những khó khăn vất vả của những người làm nhiệm vụ nơi biên giới xa xôi cách biệt, biết được sương đang giăng kín trên đường trở về ngỡ như tiên cảnh. Xe chạy thật chậm, phần vì tối, phần vì cái lạnh đang bao trùm, đâu đó le lói ánh sáng từ một túp lều của đội làm đường.
“Chú ơi, cho con hỏi đường về còn xa không sao đi hoài không tới?”...