Dolomites: Khúc giao mùa giữa lòng thiên nhiên
Trong tiếng Ý, người ta thường nhắc đến cụm từ “Dolce far niente”, có nghĩa là “sự ngọt ngào của việc không làm gì cả” – một khái niệm mà người Ý áp dụng thuần thục để tận hưởng mọi thứ một cách tự nhiên, cho phép tâm trí ngừng suy nghĩ và đắm mình trong sự nhàn rỗi đầy hạnh phúc. Và Dolomites, vùng núi thuộc Đông Bắc Ý và là một phần của dãy Alps hùng vĩ, chính là nơi lý tưởng để họ hoàn thiện lối sống này.
Tôi đã phải lòng Dolomites ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy những bức ảnh của một người bạn nhiếp ảnh gia du lịch chia sẻ. Dolomites thuộc vùng Đông Bắc Ý, là một phần của dãy Alps hùng vĩ. Tôi đã đọc về những câu chuyện liên quan đến dãy Alps hàng ngàn lần – những ngọn núi tuyết phủ, những thảo nguyên rộng lớn đầy hoa và những dòng sông băng hùng vĩ đã in sâu vào trí tưởng tượng của tôi từ rất lâu trước khi tôi có cơ hội chiêm ngưỡng chúng bằng mắt mình.
Cuối cùng, trước tuổi 40, tôi đã thực hiện được chuyến đi mơ ước đến Dolomites, cùng với bốn người bạn khác, chúng tôi đã thong dong khám phá châu Âu qua Thụy Sĩ, Ý và Pháp trong suốt 28 ngày. Yêu Dolomites nên tôi đã dành hẳn 5 ngày trong chuyến đi gần một tháng để trải nghiệm cuộc sống chậm rãi tại đây.
Điều khiến cả nhóm chúng tôi hứng khởi nhất có lẽ là cảm giác tự do và phóng khoáng khi lái xe trên những con đường tuyệt đẹp trải dài với những đồng cỏ xanh mướt, rừng cây lá kim xanh biếc, những ngọn núi hùng vĩ với mây vờn quanh và tuyết phủ trắng xóa, cùng những ngôi nhà gỗ, những trang trại đẹp như trong truyện cổ tích lần lượt hiện ra. Chúng tôi có thể lái xe liên tục 80-100km mà không biết mệt mỏi, bởi phong cảnh nơi đây trải dài ngút ngàn tầm mắt.
Ngày đầu tiên đến Dolomites, trời mưa từ sáng đến trưa, khiến kế hoạch chinh phục ngọn núi Secada Alpe di Siusi của chúng tôi bị hủy bỏ. Khi mưa ngớt, chúng tôi rời khỏi vùng Siusi với chút tiếc nuối và di chuyển đến Val di Funes, nơi chúng tôi sẽ ở hai đêm trong căn nhà “farmhouse” xinh xắn tại làng St. Magdalena.
Hai ngày tiếp theo là những ngày trải nghiệm cuộc sống chậm tại làng St. Magdalena. Chúng tôi đi siêu thị, tự nấu ăn, sinh hoạt cùng nhau như một gia đình. Ngôi nhà nơi chúng tôi ở được xây bằng tường gạch, mái nhà bằng gỗ, bên trong có hệ thống sưởi ấm để chống chọi với mùa đông lạnh giá. Trước nhà có con suối chảy róc rách, cây cầu gỗ bắc ngang đầy thơ mộng. Chúng tôi dành cả ngày chỉ để đi dạo quanh làng, ngắm nhìn những ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên, và chiêm ngưỡng những dãy núi tuyết sừng sững.
Buổi sáng khi thức dậy, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng động vật quanh nhà, tiếng chim hót và thỉnh thoảng là tiếng lục lạc kêu vang. Những ngày ở đây khiến tôi mơ về một ngôi nhà “farmhouse” của riêng mình trong tương lai – nơi tôi có thể sống bình yên giữa thiên nhiên.
Cánh đồng quanh nhà nguyện St. Magdalena nằm trên ngọn đồi gần đó rực rỡ với hoa dại nở rộ. Tôi hái vài bông mang về cắm, cảm giác như mình đang sống trong một câu chuyện cổ tích của Andersen. Cũng giống như Thụy Sĩ, cảnh quan của Dolomites, dọc theo dãy Alps, mang vẻ đẹp hoang sơ và mộc mạc, tự do và phóng khoáng. Nếu Thụy Sĩ là nàng tiểu thư kiêu sa và sang chảnh, thì Dolomites lại là cô thôn nữ lãng mạn, đậm chất đồng quê.
Thời tiết ở Dolomites thay đổi thất thường. Chúng tôi trải qua ba ngày mưa trong tổng cộng năm ngày ở đây. Nhưng bù lại, chúng tôi may mắn được chiêm ngưỡng những cầu vồng đôi rực rỡ sau cơn mưa, như thể chúng chỉ cách vài bước chân.
Ngày thứ tư, chúng tôi lái xe đến đỉnh núi răng cưa Tre Cime, nhưng không may mắn check-in được do thời tiết xấu. Ngày cuối cùng, cả nhóm đến hồ Braies. Dù trời mưa khá nặng hạt, vẻ đẹp thơ mộng của hồ vẫn đủ làm hài lòng cả bốn cô gái Việt. Xa xa là những ngọn núi tuyết phủ trắng xóa, cạnh hồ là một nhà nguyện nhỏ xinh như nét chấm phá giữa khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ.
Trên đường về, chúng tôi bất ngờ bị cảnh sát Ý dừng xe hỏi thăm vì lái xe quá chậm so với tốc độ quy định. Khi biết chúng tôi là khách du lịch, anh cảnh sát nở nụ cười và hỏi: “Thế các bạn đã đi hồ Braies chưa?” Tôi trả lời: “Chúng tôi vừa từ đó ra nhưng mưa quá.” Anh ấy nhún vai và nói: “Các bạn thật không may, tuần tới trời mới nắng lại. Nhưng chắc chắn các bạn sẽ quay lại vào một dịp nào đó.” Và tôi cũng tự nhủ: “Đúng rồi, tôi sẽ quay lại nơi này, vào một ngày nào đó.”
>>Xem thêm: Một hành trình khó quên tại Maldives