share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Người tình trăm năm của đèo Hải Vân


ADVERTISEMENT

Tôi ngồi ngắm nhìn thật lâu vào khoảng không gian phía trước, ngẩn ngơ, thẩn thờ, cứ ngỡ mình đang lạc vào thiên đường với mây bồng bềnh ngang tầm mắt, như có thể với tới, chạm vào. Đây chẳng phải những nơi săn mây nổi tiếng ở Việt Nam như Tà Xùa, Y Tý, hay Tà Chì Nhù. Tôi đang ngồi ở đỉnh đèo Hải Vân, nơi được mệnh danh là “thiên hạ đệ nhất hùng quan” của Việt Nam.

Tôi ngẩn ngơ trước vẻ đẹp mê hồn nơi đỉnh đèo Hải Vân

Như một thói quen của những kẻ mê phượt, cứ tầm tháng 1 đến tháng 3, tôi cùng đồng bọn thường xuyên chạy xe lên đèo Hải Vân, hành trang mang theo vừa đủ để có thể trải nghiệm cảm giác cắm trại qua đêm, uống một tách cà phê nóng giữa cái lạnh đỉnh đèo, để chờ đón bình minh, đón giây phút “tiên cảnh” có một không hai này.

Bình minh đèo Hải Vân vừa hùng vĩ vừa nên thơ

Có một lần dẫn một nhóm bạn lên đèo, sau khi tham quan Hải Vân Quan, chúng tôi ghé vào một quán nước ven đường cốt chỉ để uống một tách trà nóng, vì bên ngoài nhiệt độ đang xuống khá thấp. Tôi không nhớ rõ tên quán vì bảng hiệu đã bị mờ nhòe theo năm tháng, nhưng ngày hôm ấy bước vào đây, với tôi đó là một may mắn, và hơn hết là cơ duyên để tôi có cơ hội được hiểu và yêu hơn mảnh đất, con người xứ này.

Một ly cà phê nóng trên đỉnh đèo Hải Vân - một trải nghiệm vô cùng thú vị

Chúng tôi chọn một góc có thể nhìn xuống đèo, phóng tầm mắt ra xa là có thể nhìn thấy vịnh Lăng Cô nhỏ xíu, xanh trong dưới nắng. Nhâm nhi một ly cà phê, tách trà nóng ngắm nhìn con đèo ngoằn ngoèo, hiểm trở bỗng hóa nên thơ bởi những vầng mây bao phủ là trải nghiệm tuyệt vời nhất trong cuộc đời. Chúng tôi ngắm nhìn, ghi lại những khoảnh khắc bằng hình ảnh, rồi ngồi nói chuyện với nhau. Giây phút ấy thấy thời gian bỗng trôi thật lâu, chúng tôi cứ đắm chìm vào không gian ấy cùng những câu chuyện.

Một góc trên đỉnh đèo Hải Vân

Bỗng từ xa xuất hiện một bác trung niên, tay chân lấm lem đất, bác đi lại chúng tôi hỏi han, lúc đó tôi mới biết bác là chủ của quán cà phê này. Bác giới thiệu cho chúng tôi leo lên ngọn núi sau quán cà phê, đó là nơi bác xây dựng để mọi người có thể đứng thật cao mà ngắm nhìn toàn cảnh đèo Hải Vân với một bên là Đà Nẵng, một bên là Huế. Tôi để ý hầu như với vị khách nào bác cũng ân cần, cũng muốn mọi người thử chinh phục ngọn núi sau quán để có thể thấy được sự hùng vĩ của Hải Vân. Tôi còn nhớ như in vẻ mặt luôn tươi cười kèm câu nói, các cháu cứ lên đi nhé, hoàn toàn miễn phí đấy, bác xây dựng đường đi lên đấy cho dễ, rồi trồng hoa cỏ khắp nơi cho đẹp, thế mà người ta cứ chửi bác điên.

Chúng tôi leo hết ngọn núi, đứng trên một tảng đá lớn rồi tận hưởng không khí trong lành, khói nhả ra theo từng hơi thở, sung sướng thấy đèo Hải Vân như một con rắn khổng lồ dài ngoằn ngoèo hung dữ. Trở lại quán sau 30 phút đứng trên đấy, bác ấy vẫn đang chờ chúng tôi. Bác cười hiền, giản dị, thế các cháu có thấy bác điên không? Ngồi xuống đây nghe bác kể chuyện đèo Hải Vân qua những câu thơ của bác nhé.

“Ta muốn hóa là mây một lát, để bay nhìn biển núi Hải Vân ơi!”

Bác viết thơ hay và tình kinh khủng, nhưng tiếc là tôi đã không ghi chép hay ghi âm lại những lời thơ ấy. Chỉ nhớ rõ ràng giây phút ấy, thả lòng mình giữa mây và núi Hải Vân, những dòng thơ bay bổng cứ đều đều bên tai, mở ra cho chúng tôi cả một vùng trời bình yên. Bác ở đấy từ những ngày đèo Hải Vân chưa có ai lui tới, bác cứ viết thơ tình, trồng hoa mà nuôi mộng một ngày người ta lên đây, biết đến nơi này đẹp như thế nào. Tôi hỏi thế bác có cô đơn không. Bác cười sang sảng, cô đơn thế nào được, người ta chỉ cô đơn khi ở một mình, còn bác, bác có đèo Hải Vân là người tình mà. Sau câu nói ấy bác lại ngân nga vài câu thơ của mình…

Mỗi lần đến đây lại là một cảm xúc, một trải nghiệm mới…

Tôi thấy bác tình lắm, tình từ con người cho đến chính những việc bác đang làm. Chẳng biết ngoài kia còn có bao nhiêu người đang trân quý và giữ gìn giá trị của thiên nhiên như thế này. Chỉ biết nơi đây, có một người tận tụy đêm ngày, với vô vàn biệt danh như là kiến trúc sư điên, là nhà thơ điên,... nhưng tôi vẫn nhớ đến bác bởi một cái tên mỹ miều hơn, người tình trăm năm của đèo Hải Vân!

Tôi vẫn lên đèo săn mây mỗi tuần, và vẫn ghé quán bác như một thói quen, để được nhận một nụ cười nồng hậu, cùng những câu chuyện bình dị thường ngày bác vẫn hay làm. Hải Vân đẹp trong tôi không chỉ vì nét hoang sơ, hùng vĩ, mây giăng bồng bềnh kín lối, mà nó còn đẹp bởi tấm chân tình của con người nơi đây. Thế thôi!


ADVERTISEMENT