“Ở Cầm, ghế này là của bạn”
Chẳng hiểu sao, tôi nhớ nhất câu chuyện đó khi nhắc đến Cầm, câu chuyện trong một đối thoại ngắn với chính chủ quán, à không, bạn ấy không thích gọi như vậy, với người sáng lập không gian của Cầm.
“Tớ không thích bị gọi là chủ quán. Tớ đơn giản chỉ là người tạo ra không gian chung cho mọi người. Bạn tới đây và mua chỗ ngồi này, chiếc ghế này là của bạn rồi. Cứ tận hưởng, cứ làm những gì thoải mái nhất nhé. Bởi vì khi bạn không ở đây, chiếc ghế này lại là của người khác rồi.”
Quán Cầm, không gian ngập ánh sáng
Cầm nằm trong tổ hợp 60S Thổ Quan - một con ngõ nhỏ trên đường Khâm Thiên tấp nập. Tôi chẳng bao giờ có ý định vào khu vực này để uống cà phê, phần vì không thích không khí ồn ã chợ búa, phần vì không nghĩ lại có chỗ hay ho như thế này, có thể níu chân tôi và khiến tôi không ngừng muốn quay lại.
Gác Cầm nhuốm màu thời gian
Cầm là tên tôi gọi chung cho hai không gian: Quán Cầm, và Gác Cầm. Chúng đều nằm trên lầu hai, nhưng ở hai căn nhà khác nhau. Chúng cũ kỹ, hay văn vẻ một chút là “nhuốm màu thời gian”. Mà đúng thế thật, người ta có thể tìm thấy ở Cầm tất cả những chi tiết hoài niệm mình muốn, từ không gian âm nhạc, thưởng trà, hình họa… đến từng vật dụng nhỏ xinh. Cầm tạo cho tôi sự tò mò, ngay từ lần đầu gặp gỡ.
Người ta có thể tìm thấy ở Cầm tất cả những chi tiết hoài niệm mình muốn
Ra đời vào cuối hạ năm 2017, Quán Cầm dành cho những kẻ yêu nhạc, căn phòng nhỏ vừa đủ dăm bàn, hành lang cũng được trưng dụng thành chỗ ngồi, cộng với ban công vừa đủ hai người hóng gió. Nghe bảo, tối thứ 4 hàng tuần sẽ có buổi chơi nhạc ở “chiếc cầu” (không biết gọi như thế nào cho phải) bắc ngang giữa hai căn nhà.
Quán Cầm ra đời vào cuối hạ năm 2017
Còn Gác Cầm, mở ra sau gần một năm với không gian rộng hơn, có thêm một studio nhỏ mà cậu bạn sáng lập quán gọi bằng “Xưởng Vẽ Tình Đầu” - của Giang. Vẫn là không gian cũ kỹ, có phần lộn xộn tùy hứng theo một cách hay ho, số bàn ghế ít ỏi trong căn phòng đối với tôi quả là lý tưởng. Bởi người ta không thể tới đây quá đông, không thể quá ồn ào làm mất đi sự yên tĩnh vốn có. Tôi thích điều đó, tôi thích nhịp điệu chậm rãi của không gian Gác Cầm.
Xưởng vẽ Tình Đầu
Lại một câu chuyện nữa tôi nghe được, hóa ra trước khi chọn khu biệt thự cũ kỹ này, cậu bạn đó đã định chọn Đà Lạt là nơi Cầm cư ngụ bởi một tình yêu lớn dành cho xứ mộng mơ. Nào ngờ, chỉ vì biết tới khu nhà 60S này cậu đã thay đổi ý định, và cho ra đời tới hai “Cầm” đầy ấn tượng trong lòng phố nhỏ.
Một chút Đà Lạt ở Cầm
Cầm là một không gian vừa cũ kỹ vừa tươi mới
Tùy tâm trạng, tôi thích ngồi ở ban công bé xíu Quán Cầm, nghe nhạc du dương trong cái tiết thu hoang hoải, hoặc không thì có thể tựa đầu bên khung cửa số rộng, trên một chiếc ghế bành êm ái ở Gác Cầm. Nhâm nhi một tách trà thơm, kể cho nhau nghe vài câu chuyện, ngắm nghía, hay vùi đầu vào cuốn sách còn dang dở. Cầm là một không gian vừa cũ kỹ vừa tươi mới, giữa những khoảng sân ngập tràn nắng thời gian.
Hà Nội của tôi, cũng vì thế mà thêm vài phần thú vị…