share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Sapa nồng nàn sắc thu


ADVERTISEMENT

Tiết trời lạnh vừa đủ để khoác chiếc áo ấm, nắm tay nhau dạo chợ Tình và thưởng thức món nướng thơm lừng bên bếp lửa hồng. Trên những thửa ruộng bậc thang trong khắp các bản làng, lúa chín vừa đủ để vẫn thấy khoảnh xanh khoảnh vàng tạo nên bảng màu đa sắc… Sa Pa những ngày thu cứ thế quyến rũ bước chân người lữ khách!

Còn nhớ lần đầu tiên tôi tới Sa Pa là vào khoảng tháng Ba dương lịch, trong một ngày sương mù dày đặc. Suốt chặng đường từ Lào Cai tới Sa Pa, tài xế đều phải bật đèn xe và liên tục nhấn còi, một phần vì đèo dốc quanh co, phần vì trong màn sương ấy mọi người chỉ có thể nhìn thấy nhau ở khoảng cách vài mét. Vậy nên tôi chưa có cơ hội “mục sở thị” vẻ đẹp tuyệt vời của núi đồi Tây Bắc. Tôi trở lại Sa Pa lần này khi tiết thu nồng nàn khắp lối. Hơi thở mùa thu ở xứ sương mù càng nồng nàn hơn khi thả vào không khí chút lạnh của bà chúa mùa đông nhưng lại vương những vệt nắng trong veo của nàng hạ.

Lần này tôi có dịp ngắm con đường quanh co ôm vách núi với một bên là thung lũng ruộng bậc thang lúa đã điểm vàng. Suốt gần 40 phút ngồi trên xe, tôi chẳng thể nào rời mắt khỏi bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp ấy. Và rồi Sa Pa đúng như tôi mong muốn đã hiện ra trước mắt rõ ràng, trong trẻo. Tôi chẳng muốn lãng phí thời gian của mình nên ngay sau khi nhận phòng và cất đồ, tôi liền bắt đầu hành trình lang thang phố núi.

Phố Sa Pa chẳng ồn ào náo nhiệt dù trên những con dốc nghiêng nghiêng đủ sắc màu váy áo của đồng bào dân tộc, của người lữ khách. Mọi người nói chuyện với nhau vừa đủ nghe, câu mời chào cũng nhẹ nhàng từ tốn. Mọi thứ cứ dìu dịu khiến người ta yêu đến say lòng. Tôi dừng chân nơi nhà thờ Đá ngay giữa trung tâm phố. Các bạn trẻ đang say sưa chụp ảnh bên công trình kiến trúc độc đáo này. Và tôi cũng thế! Một cô gái người dân tộc H’Mông địu một bé gái nhỏ xíu đi bán hàng rong lại mời tôi mua hàng rồi làm quen. Em kể tôi nghe về cuộc sống bản làng, về đứa con nhỏ mà em đang địu bên người… Trước khi chia tay, tôi chọn mua cho mình một chiếc túi nhỏ đựng điện thoại bằng thổ cẩm trong giỏ hàng của em. Em còn tặng tôi một vòng tay kết bằng thổ cẩm mà em gọi là dây buộc tình duyên.

Ở Sa Pa bản Cát Cát, Tả Van hay Lao Chải… vào thu đều nhuộm thảm vàng lúa chín đẹp đến mê hồn. Tôi theo hướng cô gái chỉ đi về phía bản Cát Cát để thực sự được hít hà hương lúa chín mà tôi gọi là mùi vị của mùa thu. Trên đường đi, tôi còn có thể nhìn thấy cả đỉnh Fansipan hùng vỹ phía xa xa. Cảnh sắc ở Cát Cát thật sự thơ mộng trong những ngày thu. Những cánh đồng lúa trên thửa ruộng bậc thang đồng loạt ngả sắc vàng óng ả, nắng vàng như tơ và mây thì mỏng manh trôi hững hờ trên những đỉnh núi đẹp đến nao lòng. Ấy là chưa kể đến con suối róc rách nước, ngọn thác trắng ầm ào, cây cầu dây văng bập bềnh, nụ cười hồn nhiên của những em bé người H’Mông… tất cả đều vô cùng ấn tượng.

Rời bản làng, tôi đến với thác Bạc để đắm mình trong hơi nước li ti và ngắm những cụm sương chiều lảng bảng nhẹ nhàng trong không gian tĩnh lặng, lãng mạn và thơ mộng khiến lòng người thổn thức.

Đêm thu ở Sa Pa ảo diệu dưới làn sương mỏng và cái lạnh nhẹ mơn man da thịt. Vậy nhưng chính điều đó lại càng làm cho không khí chợ Tình thêm nồng nàn, lãng mạn. Chúng tôi, những vị khách du lịch, chẳng ai bảo ai cũng đều nắm tay nhau thành một vòng tròn quanh chàng trai người H’Mông đang thổi khèn và cô gái má đỏ hây hây xèo điệu múa. Tôi rời chợ Tình khi ở đây tiếng đàn môi, tiếng khèn vẫn dìu dặt. Tôi sẽ đi thưởng thức những món nướng thơm phức ở chợ đêm rồi vùi mình vào chăn ấm ngủ một giấc thật ngon trước bắt đầu hành trình ngày thứ hai ở Sa Pa.

Mùa thu leo đỉnh Hàm Rồng ngắm cả Sa Pa quyện sắc màu mái ngói và lơ thơ vệt nắng buông xua những đám sương giăng bảng lảng cũng tuyệt vời không kém. Vậy nên, tôi đã dành cả buổi sáng cho hành trình này.

Tôi cũng không thể không dạo chợ trung tâm phố huyện nhỏ này. Tôi mua cả rổ táo mèo, loại quả đặc trưng của mùa thu Tây Bắc. Tôi thích cái vị chua chua chát chát của loại trái cây rừng độc đáo này. Và dù biết không bảo quản được lâu, tôi vẫn mua vài bó cải mèo, thứ rau đặc sản giản dị của người H’Mông và một mớ ngồng su hào. Tôi vẫn còn muốn mua nhiều thứ khác nữa nhưng túi hành lý đã chật cứng rồi, nên đành tiếc nuối hẹn dịp khác.

Trước khi rời Sa Pa, tôi còn cố níu kéo thêm chút thời gian để tận hưởng nàng thu dìu dịu, chút lành lạnh sương giăng khi chiều buông. Sa Pa ngày thu mang đến cho tôi cảm giác thật bình yên, trong lành. Tôi không chắc sợi dây duyên mà cô gái H’Mông tặng tôi hôm trước có buộc tình duyên của tôi giữa đời này không, nhưng chắc chắn một điều rằng tôi đã bị buộc chặt vào mối duyên với mảnh đất Sa Pa và những con người chân chất ở xứ Tây Bắc này!


ADVERTISEMENT