share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

The Art Corner Chiếc hộp Giáng Sinh - Sưởi ấm trời đông bằng tấm lòng nhân hậu


ADVERTISEMENT

Mùa đông là cảm hứng cho bao nhiêu câu chuyện ra đời, từ bình dị ấm áp cho đến kỳ vỹ phi thường. Mỗi câu chuyện đều có nét thú vị và mang theo thông điệp ý nghĩa theo cách riêng của nó. Song với nhiều người, hiếm thấy câu chuyện nào vừa giản dị nhưng vô cùng kỳ diệu, vừa hết sức thực tế và không hề hão huyền như Chiếc Hộp Giáng Sinh.

Nếu như Cô Bé Bán Diêm của nhà văn Anderson đánh thức sự xúc động của người đọc bằng nỗi bi ai thương cảm cho một số phận nhỏ bé u buồn, Món quà Giáng Sinh của O’ Henry mang lại những cảm tình vừa khôi hài vừa ấm áp lòng người, Hoàng Tử Hạnh Phúc của Oscar Wilde mang âm hưởng thần thánh của sự hy sinh cao thượng đầy bao dung, Giáng Sinh yêu thương của Charles Dickens khiến người ta giật mình tỉnh ngộ một lẽ sống vị tha bỏ qua những điều phù phiếm… thì Chiếc Hộp Giáng Sinh lại là sự kết hợp kỳ khôi của gần như tất cả những thứ ấy! Không ngoa khi nói câu chuyện này như một huyền thoại truyện Giáng Sinh đang dần bị lãng quên đằng sau những câu chuyện cổ điển lẫn hiện đại về thời điểm thiêng liêng này trong năm. 

Mùa đông mang lại những cảm thức về sự giá băng, lạnh lẽo, nhưng cũng có thể là sự ấm áp đong đầy, vì chính trong giá buốt mà hơi ấm là cần thiết hơn cả, chính trong sự lạnh lùng lãnh đạm của thực dụng khô khốc mà những trái tim ấm áp, chan hòa tình người lại tỏa sáng và sưởi ấm những băng giá cuộc đời hơn bao giờ hết. Và nó có thể tạo nên những phép màu kỳ diệu mà rất đỗi bình dị, chân thực.

Mỗi nhân vật trong Chiếc Hộp Giáng Sinh đều mang trong mình một nỗi mất mát hoặc thiếu thốn xót xa như một tất yếu nơi đời sống bất toàn của con người. Mặc cho mọi nỗ lực và những sung túc lẫn phong phú mà cuộc sống thời đại cung cấp, con người vẫn không thấy đủ đầy về khía cạnh nào đó trong đời sống, như mỗi nhân vật trong câu chuyện đều phải đối mặt và gánh chịu. Người chồng trụ cột của gia đình nhỏ thì phải gồng mình lo kế sinh nhai cho cả gia đình qua mùa đông băng giá khi mà nhiều thứ chi phí đang đe dọa và tạo áp lực không nhỏ cho anh. Người vợ trẻ với những lo toan sắp xếp công việc nội trợ sao cho hợp lý và tiết kiệm nhất, đồng thời cũng phải chăm sóc và giáo dưỡng đứa con nhỏ của họ đang ở tuổi rất cần đầu tư nhiều về thời gian lẫn công sức. Người góa phụ với gia sản kếch xù ngự trị trong ngôi biệt thự như nữ hoàng của một lâu đài không thiếu bất cứ thứ vật chất xa xỉ nào mà nhân gian có thể có được, nhưng với nỗi đau khôn xiết ẩn sâu qua suốt những năm tháng cuộc đời. Cả cô bé tí hon cũng phải nhiều phen thất vọng buồn bã khi không được có nhiều thời gian bên cha mà cô bé rất ao ước.

Vậy mà, bằng cách nhiệm màu nào đó, sự kết hợp của những con người này lại tạo nên những điều kỳ diệu chuyển hóa cả tâm thái lẫn cuộc đời của những người trong cuộc, để rồi rốt cuộc người ta nhận ra những lẽ sống rất đỗi bình dị mà có sức lay chuyển không ngờ trong cuộc sống. Câu chuyện khiến chúng ta tin rằng, phàm được làm người, không ai là không có gì để cho, và chính vì cho đi mà người ta trở nên giàu có, về tâm hồn cũng như vật chất. Người nghèo nhất thế giới là người không bao giờ biết cho đi. Không phải ngẫu nhiên mà đạo học Đông Phương cũng có giáo huấn rằng ''An ủi lớn nhất của đời người là bố thí.'' Những tưởng các nhân vật trong câu chuyện này sẽ mãi chìm đắm và khổ đau trong những mất mát và thiếu thốn của mình, thế nhưng điều kỳ diệu đã xuất hiện, không phải theo kiểu may mắn giả tạo như những mộng mơ ảo tưởng người ta tự thêu dệt trong những câu chuyện hư cấu để thỏa mãn sự khao khát không thể lấp đầy của mình, mà phép màu được hiện thực hóa bằng chính sự sẻ chia từ trái tim đồng cảm và yêu thương. Có lẽ sức mạnh của câu chuyện có thật này nằm ở sự đơn giản mà ám ảnh đến kỳ lạ của thông điệp bất hủ : Phép màu lớn nhất - cũng như cánh cổng kết nối với Đấng Thiêng Liêng - vốn ngự trị trong chính trái tim mỗi người, đó là khả năng yêu thương và san sẻ cho đi bất chấp hoàn cảnh, bất chấp những mất mát của bản thân, và chính nó là điều góp phần tạo nên hạnh phúc bất diệt cho mỗi người.

Câu chuyện làm tôi nhớ đến trích đoạn nổi tiếng của nhà văn đoạt giải Nobel văn học Albert Camus trong lá thư viết cho người mình thương:

Giữa hận thù, ta tìm thấy trong ta tình thương bất diệt

Giữa lệ nhòa, ta tìm thấy trong ta nụ cười bất diệt

Giữa hỗn mang, ta tìm thấy trong ta bình lặng bất diệt

Ta nhận ra rằng, bất chấp tất cả…

Trong sâu thẳm mùa đông, cuối cùng ta cũng hiểu được trong ta có mùa hè bất diệt.

Và nó khiến ta an vui. Vì nó cho thấy rằng cho dù thế giới có tàn bạo xô đẩy ta thế nào đi nữa, thì trong ta luôn có điều gì đó mạnh mẽ hơn — điều gì đó đẹp đẽ hơn, đẩy ngược trở lại.

-Albert Camus

Giữa bối cảnh băng giá của cuộc đời, hình như ai cũng muốn tìm kiếm cho mình một hơi ấm như một nguồn hạnh phúc cá nhân, nhưng nghịch lý thay, càng tìm kiếm, có khi người ta chỉ càng thấy lạnh lẽo. Mất mát là điều mà sớm muộn gì ai cũng phải đối mặt trong đời, không thể né tránh, có khi nhiều lần là đằng khác. Và trong mất mát, người ta thường tìm sự khỏa lấp bằng cách vơ vét thêm thứ gì đó vào mình, nhưng khốn thay, càng vơ vét chỉ càng làm gia tăng cảm giác thiếu thốn, vì sự thỏa mãn không bao giờ là đủ với tâm địa không biết hài lòng. Hạnh phúc không nằm trong việc tìm kiếm hơi ấm, mà là nhờ việc trao đi hơi ấm. Hạnh phúc không nằm trong việc vơ vét và thâu gom cho riêng mình, mà ở việc sẻ chia với tâm hồn đồng cảm và bao dung.

Câu chuyện thực đến đỗi, ngay cả người thực dụng nhất hay những kẻ chẳng bao giờ tin vào điều kỳ diệu có thể cũng phải rung rẩy bồi hồi. Còn với những ai vốn giàu cảm xúc thì sẽ tốt hơn nếu họ đọc cuốn sách này trong một không gian tĩnh lặng, vắng vẻ hay riêng tư, có thể là với một cuộn khăn bông hay khăn giấy bên cạnh.

Hạnh phúc hay bất hạnh, suy cho cùng là vốn liếng mỗi người tự gầy tạo bằng những gì họ cho đi. Chiếc Hộp Giáng Sinh cũng đánh thức ta khỏi những cơn mộng ảo tưởng để thôi chạy đuổi những giá trị hào nhoáng mà bỏ rơi những gì thân thuộc đáng trân quý của mình. Tấm lòng của những người mộ đạo hướng về những điều cao thượng đã góp phần cứu cô bé nhỏ trong câu chuyện không phải trải qua một tuổi thơ buồn bã với sự thiếu thốn kỷ niệm bên người thân, như trong một bài hát vang vẳng: ''Tình yêu như truyện cổ tích, cha đã lâu lắm không xem. Tình yêu như người bạn cũ, mẹ đã lâu lắm không gặp…'' Bao giờ thì người ta mới ngừng theo đuổi những thứ phù phiếm và biết trân trọng những điều thực sự quan trọng trong cuộc đời của một con người? Có lẽ lòng yêu thương và sự sẻ chia là những gì mà người ta không thể nào gọi là giàu có nếu không có nó.

Qua những trang sách ngắn ngủi giản đơn, nỗi đau và hạnh phúc hòa quyện vào nhau trong một tuyệt tác mùa đông hiếm gặp trên nhân gian thời đại, nhưng hoàn toàn khả thi và cũng là gợi mở hết sức ý nghĩa cho những ai muốn tìm thấy điều kỳ diệu trong cuộc sống, vốn ẩn náu ngay trong trái tim mình. Có rất nhiều món quà lộng lẫy mà người ta có thể dành tặng cho nhau mùa lễ Giáng Sinh, nhưng món quà tuyệt diệu nhất không hẳn là thứ có thể sờ nắn xúc chạm được, song lại có thể chạm đến những ngóc ngách sâu thẳm nhất trong tâm hồn. Chiếc Hộp Giáng Sinh đã làm được điều kỳ diệu đó, và nó xứng đáng là món quà Giáng Sinh tuyệt diệu để nhâm nhi trong một đêm đông dành cho những tâm hồn tin vào những điều thiêng liêng cao đẹp của Tạo Hóa.


ADVERTISEMENT