Explore Gửi chút tình ở Huế
Người ta bảo Huế buồn. Ừ thì Huế buồn thật! Dòng Hương giang lặng lờ, chùa Thiên Mụ ngân chuông trong ráng chiều buồn man mác… Vậy nhưng, nỗi buồn ấy lại làm xao xuyến bao mặc khách thi nhân.
Người ta đến Huế là cứ phải có một tấm hình nơi kinh thành, tháp chùa. Mà đúng là thế thật, đó là những biểu tượng của Huế, là dấu ấn thời gian, là cung trầm của Huế. Tôi cũng sẽ như thế. Vậy nhưng… Tôi đến Huế vào một sáng tinh sương lất phất cơn mưa trái mùa khiến những bông điệp vàng, bằng lăng tím và sắc đỏ của hoa phượng rụng rải khắp các con đường xứ Huế.
Từ nơi ồn ào náo nhiệt, tôi như đang ở cung thanh của bản nhạc bước sang nốt trầm xao xuyến. Huế thật trầm tư, dù khi đầu ngày mọi người đổ ra đường đi làm, dù đã đông kẻ chợ. Thay vì chụp hình kinh thành, tháp chùa, tôi như bị hút vào nốt nhạc ấy, miên man trong cơn gió nhẹ, trong mưa bay. Tôi đi đến những nơi đông đúc, từ chợ cho tới quán ăn, chỉ để được nghe nhiều thật nhiều chất giọng mượt mà của các mế các o, để thấy chiếc nón lá vương bài thơ uyển chuyển chứ không phải chiếc mũ bảo hiểm đầy ngoài đường kia. Và thế là dù chẳng phải thi nhân mặc khách gì, tôi cũng đã rơi vào vòng xao xuyến ấy.
Sau khi đã mỏi chân lang thang, tôi quyết định lên một chiếc xích lô để đi khắp các phố phường. Từ phố áo dài, đến đường ăn uống, qua chợ Đông Ba, ngang sáu nhịp Trường Tiền… nơi nào cũng mang đến cho tôi cảm xúc thật khó tả, đằm thắm, nhẹ nhàng đúng chất Huế mộng mơ.
Rồi mưa ngừng rơi và tôi cũng thoát ra khỏi chút mộng mơ ban ngày ấy để trở về với sự trầm mặc của cố đô với các lăng tẩm cung đình. Lăng Tự Đức là nơi đầu tiên tôi ghé thăm. Có thể nói lăng Tự Đức là một công trình kiến trúc cầu kỳ và độc đáo và mang đậm chất Á Đông. Những dấu tích còn sót lại của một thời huy hoàng vẫn còn hiện lên rõ nét trong các điện, tẩm. Dù ngồi trong thinh không ngắm đôi vịt tự tại bơi lội giữa đám hoa súng giữa hồ hay đi giữa những bức tường thành rêu phong, tôi tưởng như ở hẳn trong thế giới tĩnh lặng nơi cung điện vua chúa xưa.
Lăng vua Khải Định lại mang đến một cảm xúc hoàn toàn trái ngược với những gì tôi có ở lăng Tự Đức. Thay vì ở trong thế giới phương Đông trầm mặc, bước chân vào lăng, tôi lại như đang ở trời Âu của những ngày xưa cũ. Điều thú vị với tôi là lăng Khải Định có vị thế tuyệt đẹp ở núi Châu Chữ. Đứng trên núi, tôi có thể phóng tầm mắt ra xa ngắm mây trời, đồi núi bao la xung quanh.
Lăng vua Khải Định lại mang đến một cảm xúc hoàn toàn trái ngược với những gì tôi có ở lăng Tự Đức. Thay vì ở trong thế giới phương Đông trầm mặc, bước chân vào lăng, tôi lại như đang ở trời Âu của những ngày xưa cũ. Điều thú vị với tôi là lăng Khải Định có vị thế tuyệt đẹp ở núi Châu Chữ. Đứng trên núi, tôi có thể phóng tầm mắt ra xa ngắm mây trời, đồi núi bao la xung quanh.
Thành Đại Nội là nơi bất cứ du khách nào tới Huế cũng sẽ ghé thăm và tôi chẳng ngoại lệ. Ngọ Môn, Ngũ Lầu, điện Thái Hòa, cung Diêm Thọ… đến nay dù đã trải qua bao biến động và thời gian nhưng vẫn lưu dấu tích đậm nét mang đến những giá trị vật chất và tinh thần của di sản văn hóa Huế, làm nên một xứ Huế rất đặc trưng. Những chiếc xe ngựa lóc cóc trên con đường nhỏ trong thành, các cô hướng dẫn viên áo dài tím thướt tha, những vị khách đóng vai hoàng tử, công chúa ngại ngùng đi dọc hành lang lăng tẩm chụp ảnh kỷ niệm… khiến không khí như trong kinh thành, cung đình thời phong kiến.
Tôi cứ mải mê với mộng mơ trữ tình nơi phố Huế rồi lại trầm mặc trước dấu ấn thời gian mà quên mất rằng mặt trời chếch bóng tự bao giờ. Nhưng đây chẳng phải là thời điểm tuyệt vời để thăm chùa Thiên Mụ và ngắm ráng chiều đổ vàng trên sông Hương sao!
Tôi cứ mải mê với mộng mơ trữ tình nơi phố Huế rồi lại trầm mặc trước dấu ấn thời gian mà quên mất rằng mặt trời chếch bóng tự bao giờ. Nhưng đây chẳng phải là thời điểm tuyệt vời để thăm chùa Thiên Mụ và ngắm ráng chiều đổ vàng trên sông Hương sao!
Chùa Thiên Mụ ngự bên phía tả ngạn dòng sông Hương chìm trong ánh chiều. Tiếng chuông chùa ngân vang trong không gian thoang thoảng hương sứ trắng vương trên lối đi và tô điểm trên bầu trời. Giữa không gian thanh tịnh này, tôi thấy lòng thật an lành, bình yên. Không muốn vuột mất khoảnh khắc cuối ngày, tôi quyết định không đi nữa mà chỉ ngồi yên bên chùa ngắm ráng chiều buông thành vệt dài trên sông trong cảm giác man mác nhẹ nhàng.
Đêm buông, ánh đèn lấp lánh trên những chiếc thuyền rồng nhẹ nhàng lướt êm đưa du khách dạo sông Hương hắt những tia sáng lung linh xuống mặt nước. Tôi cứ thế để mặc cho bước chân thả dọc bờ sông đón làn gió mát rượi và lắng nghe tiếng tiếng nhạc văng vẳng cất lên từ lòng sông. Giai điệu nhã nhạc trầm bổng vang vọng càng đưa tôi về miền xưa cũ trầm mặc.
Huế cứ thế ở trong tôi cho đến khi rời chốn này trở về với hiện tại Huế vẫn là miền ký ức ngọt ngào nhất và là nơi tôi gửi cả tình cảm luyến lưu ở lại!