Explore Hội An – những điều nho nhỏ thích thú
Hội An - nơi văn hóa còn ở đó
Hà Nội trong những ngày vừa mưa vừa nắng làm tôi chợt nhớ Hội An.
Và nếu tôi không nhớ nhầm thì những dòng đầu tiên tôi viết lách cũng là về phố Hội ấy, cách đây cũng chừng 4 năm rồi. Khi ấy, Hội An hiện lên trên con chữ của tôi là chuyến đi xa đầu tiên cùng với một người bạn thân thiết lắm.
Vài năm trôi qua, với tôi, Hội An đã chẳng còn gì lạ lẫm mặc dù đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm được cho mình một quán quen, góc quen nào đó. Nhưng cứ nghĩ rằng, cất đồ vào balo và tới Hội An, sẽ chẳng bao giờ tôi đói, sẽ chẳng bao giờ thiếu chỗ nghỉ chân, sẽ chẳng bao giờ phải loay hoay để tìm nơi gom về một vài món quà xinh xắn mang về.
Hội An không phải nơi tôi tìm đến mỗi khi căng thẳng, Hội An là nơi tôi muốn tới để rong chơi, cái thú rong chơi cứ bình yên, nhẹ nhàng.
Tôi, mơ về Hội An với hình ảnh một cô nàng váy áo dài thượt, buông thõng, tóc bềnh bồng, đội mũ cói, đeo kính râm, sandal buộc dây màu nâu xinh xắn. Hội An buổi sớm vừa mưa nhưng rồi nắng. Nắng vàng thêu lên những con đường, tí tách trên mái mái ngói nâu sồng, à ơi nơi những bức tường vàng ngày một thêm óng ánh.
Màu nắng vàng những ngày rong chơi phố Hội
Hội An rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, rất thơ tình nữa. Hội An thơm và chẳng ồn ã. Tôi vui như đứa trẻ, mở lòng ra háo hức đón nhận sự ấm áp nơi này.
Đêm, tôi đi dạo quanh phố, mùi sử quân tử lan vào tâm trí. Tôi mê mẩn trong cái không gian mơ màng ấy. Nó rất đặc trưng và gợi nhớ. Cảm giác rằng, dù ở bất kì nơi đâu trên mảnh đất này, chỉ cần thoáng thấy mùi sử quân tử tan ra trong gió, người ta chợt nhớ Hội An như nhớ tình cũ, lúc tưởng quên mà hóa ra vẫn còn đậm lắm.
Có một dạo, tôi ghé Hội An với chị Quỳnh. Chị Quỳnh người Quảng Trị, sống ở Đà Nẵng nhưng Hội An chẳng khác gì nhà. Chị Quỳnh đi với tôi, rủ rỉ bảo, Hội An có đêm, có ngày, có An và có Hội. Ngày là An mà đêm là Hội. Mỗi đêm ở Hội An đều vui như tết, náo nức quanh sông Hoài là những trò chơi dân gian, những sạp hàng lấp lánh, những đèn lồng náo nức đủ màu.
Còn cái An của phố được bắt đầu bằng mùi trầm buổi sớm. Khi trời bắt đầu tỏ, hàng quán lần lượt dọn ra, người ta đốt hương trầm. Hương trầm nhẹ, thơm và đằm trong không khí. Người đi qua thôi, mùi hương ấy cứ vấn vít mãi. Nếu như sử quân tử là hương đêm Hội An thì trầm chính là dư vị của ngày. Nó giữ lại cái hồn sông, hồn phố, nó không tô vẽ nhưng nhắc người ta về một Hội An không phai, không lẫn.
Buổi sớm Hội An, tôi ăn bánh mì Phượng. Bánh bé, thơm, ăn nghiền lắm. Có bận, từ Hội An tôi còn tranh thủ mua bánh để mang vào cho bạn trong Sài Gòn. Vài tiếng đường xe, bánh chẳng còn ngon như ăn ở đó nhưng làm nóng lại ăn hơn đứt bánh mì nhiều nơi nổi tiếng khác. Rồi Hội An còn có bánh căn, bánh bèo, bánh xèo, bánh đập... bao nhiêu món quà vặt để lê la.
Bánh mì Phượng
Ăn bánh, ăn mì rồi ăn bún, tôi thích bún riêu cua ở phố Hội. Mai Anh chỉ cho tôi quán này. Ở đây, tô riêu cua rẻ bèo, đâu cỡ 20 ngàn mà người ta làm bằng thịt cua biển loại nhỏ, thơm lựng, không ngọt quá, rau tươi và đầy ắp, vừa miệng cả người trong này lẫn người ngoài Bắc.
Ăn xong bữa sáng, đương nhiên tôi phê pha quán xá. Mỗi lần đi, tôi ghé thêm một quán hay ho. Vài lần rồi mà vẫn thấy chỗ nào cũng đáng thử. Cũng tại cà phê trong này dễ thương lắm, quán thì nép mình trong căn nhà cổ xinh xinh, đẹp, trang nhã; quán thì lựa lựa góc ven sông, lắm cây, lắm cá, thoáng đãng. Ngồi cà phê một mình ở Hội An hay ra trò, ngắm đường, ngắm phố, ngắm cả người nữa. Phố Hội tình, thơ mà cũng chất ngất lắm.
Thức uống chỉ của riêng phố Hội
Nơi ấy mang trong mình đặc trưng của một thương cảng xa xưa, một thành phố du lịch hiện đại. Hội An pha trộn trong mình những nét duyên mà không đâu có. Người dân nơi đây nói ngoại ngữ bồi giỏi hơn dân ở mấy thành phố du lịch khác. Bữa nọ ngồi ở Triết, anh bán hàng rong ghé qua, sơ sơ một vòng mà cả tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Trung đều tuôn ra cả. Mắt tôi tròn tròn dẹt dẹt ngỡ ngàng, Hội An năng động quá.
Tôi thích Hội An như vậy, vì những điều nhỏ nhắn, dung dị mà đáng để yêu. Tôi chẳng chịu vẽ ra cho bạn một hành trình, chẳng chịu chia sẻ một vài kinh nghiệm để đi đây đi đó. Nhưng bạn ạ, cứ đi rồi tới, có những điều nên tự nhận lấy bằng con tim chứ không phải bằng những dáng hình mà người ta kể lại. Hi vọng bạn đến Hội sẽ vui và đem về cho mình những chuyện đi đường hay ho lạ.