Reminiscence & Heritage Sài Gòn - Ký ức những mùa mưa
Tôi có vô số dịp ngắm Sài Gòn trong mưa. Và dù trong những cơn mưa rào bất chợt hay những hôm bão bùng không dứt, tôi vẫn thấy Sài Gòn thật đẹp. Chẳng biết duyên thế nào nhưng Sài Gòn trong ký ức hơn 6 năm gắn bó của tôi luôn có những cơn mưa, tầm tả và thổn thức khôn nguôi.
Ngày đầu tiên tôi đặt chân lên Sài Gòn, thành phố mang tên Bác đón tôi bằng một cơn mưa rào nặng hạt. Nhìn qua ô cửa sổ nhạt nhoà, cô gái trẻ ngày ấy vẫn hân hoan một niềm vui khó tả, bởi đêm Sài Gòn dưới màn mưa vẫn lung linh diệu ảo đến vô ngần.
Khí hậu Sài Gòn bốn mùa không rõ rệt, ít khi nào lạnh quá 16 độ C, nhưng nắng nóng lại có lúc khiến người ta chịu không nổi. Vào những ngày đầu hạ, người ta lại mong mưa lắm. Mưa hạ về tắm mát những con đường, làm bầu không khí trở nên dịu nhẹ, cho cây cối và con người sức sống mới, cho những giấc ngủ trọ trở nên dễ chịu hơn bao giờ hết. Nàng mưa Sài Gòn vẫn thường hay đỏng đảnh, bầu trời xám xịt rất nhanh, vần vũ phút chốc là đã trút những cơn mưa nặng hạt xuống, nhưng chẳng được bao lâu mưa đã tạnh. Ấy thế mà người ta lại thích đến Sài Gòn những dịp mưa, không khí mát mẻ khiến những con phố Sài Gòn trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết, thành phố lại được dịp chìm trong những lãng mạn với những chiếc ô đủ màu. Mưa Sài Gòn khiến nhạc trong quán đồng điệu hơn, khiến những cái ôm trở nên ấm áp, khiến những nếp gạch cũ thêm đỏ thắm và những tòa nhà thêm phần hoa lệ.
Nắng Sài Gòn cũng tuyệt lắm! Vàng ươm và ấm áp. Sài Gòn mùa nắng đương xuân thì khỏi phải bàn, rực rỡ khiến lòng người rộn ràng hẳn. Những ngày nắng đẹp tôi vẫn thường cùng bạn bè lang thang phố xá, ngắm Nhà Thờ Đức Bà và buôn chuyện bên ly cà phê bệt. Vậy mà khi nghĩ về Sài Gòn, tôi vẫn có phần ưu ái những mùa mưa.
Đâu đó ở Sài Gòn, những ngày còn chưa thương mến, người thương của cô gái ẩn hiện trong màn mưa, cầm ô chờ nhau ở một góc công viên. Những ngày trẻ trâu cuồng nhiệt, đôi trẻ đèo nhau lướt trên những con đường mưa mát vị Sài Gòn. Còn có những ngày xa vắng, ngồi quệt những vệt mưa trên ô kính cửa sổ, bồi hồi những nhớ mong...
Tôi thích nhất Sài Gòn sau những cơn mưa, thành phố năng động này trông như được khoác chiếc áo mới, những hàng cây xanh tươi như vừa rũ mình trỗi dậy, các tòa cao ốc hai bên đường lại sáng choang, đường xá tinh tươm trải dài như dải lụa màu xanh thẫm, những giọt nắng mai lấp lánh nhảy múa bên vệ đường. Những lúc đó, người người lại đổ ra công viên dạo mát, ra bờ kè lai rai gió lạnh...
Mùa mưa Sài Gòn khác mùa mưa quê tôi ở những mảng ký ức, ở những thói quen. Ở quê tôi mùa mưa ngọt lành những dịp đơm hoa kết trái, con nít vô tư kéo bạn bè tắm mưa trên những con đê ngoài đồng. Mưa Sài Gòn lại hoài thương hoài cổ, những tòa nhà xưa cũ kiểu pháp thấp thoáng sau làn mưa gợi lòng người bâng khuâng, nét hào nhoáng của những cao ốc hiện đại lấm chấm những dáng hình mưu sinh trong mưa gió cho người ta một cảm xúc khó tả, tôi cùng bạn bè lại thích trốn vào một góc quán cà phê nhỏ, nghe một bản nhạc jazz và lặng ngắm hạt mưa tí tách bên khung cửa.
Và cứ như vậy Sài Gòn những ngày mưa đi vào trong tôi nhiều hơn những ngày nắng. 6 năm liền không đủ để tôi hiểu hết một Sài Gòn nhiều niềm thương niềm nhớ của bao người, nhưng đủ để dù có đi đâu tôi cũng nhớ về Sài Gòn như một thời tuổi trẻ đầy sóng gió và nhiệt huyết. Nếu ai đó có nghi ngờ những điều tôi kể, hãy một lần thử nhấp tách cà phê và ngắm Nhà Thờ Đức Bà trong màn mưa cuối hạ, rồi bạn sẽ tìm được giai điệu ngân trong lòng kẻ du lãng lỡ yêu Sài Gòn trong một ngày mưa như tôi.