Reminiscence & Heritage Sài Gòn mùa này lắm những cơn mưa
Sài Gòn ơi! Ta có hẹn với những cơn mưa.
Tháng 4 qua lâu rồi, cái nắng gay gắt, bướng bỉnh của Sài Gòn cũng dần thưa. Thị thành này lại đón tiếp những trận mưa rào bất chợt mỗi ngày, có hôm đúng giờ, có khi trễ hẹn. Rồi thì tháng 7, Sài Gòn nay chỉ còn vương lại chút hanh của nắng, quen hơn với những trận mưa dai dẳng. Đâu còn bỡ ngỡ lúc mới vào mùa, mưa rào ập đến giữa trời nắng chang chang không ai kịp “đỡ” thì nay trời cũng dễ thương “nháy nhẹ chút tín hiệu” trước để người ta còn kịp chạy. Là khi màu không khí giảm độ tương phản, ngước lên thấy bầu trời xám xịt, cách mấy phút có vài tia sấm tia chớp ngổ ngáo kêu to. Cảm giác được cái hơi ẩm li ti rải lên vai áo, bám trên làn tóc rối xơ. Rồi từng giọt nặng hơn cũng òa xuống đường khô, xuống nền đất nóng. Cái mùi ngai ngái sun lên vờn vờn quanh mũi, chợt lòng người ngổn ngang vô định, bao nỗi niềm từ đâu rộn rạo hẳn lên. Mưa thả từng hạt lỏm tỏm như nhảy nhót trêu đùa khắp con phố, có điều gì vui thế? - “Sao Sài Gòn kỳ thế, chỗ em mưa sao bên anh lại nắng?”.
Ảnh: @truong.howard
Dân Sài Thành vốn bình thản trước kiểu thời tiết dở ương, thậm chí quen thuộc đến nỗi như “cái nết” người tri kỉ. Còn với khách lữ hành thì “cái tánh” này lại lạ lùng biết bao. Ông bà ta nói “nhập gia tùy tục”, thời tiết cũng được ví như một thứ “đặc sản” rất riêng của Sài Gòn, không kém gì ổ bánh mì dân giã hay “cái thói” kẹt xe trên mỗi cung đường, ngõ phố. Và thế là cứ dính mưa vài lần người ta tự nhủ phải mang ô trong túi, dưới cốp xe luôn có sẵn áo mưa. Một chút thú vị là mưa Sài Gòn đúng hẹn như đồng hồ báo thức đúng giờ lại kêu. Song, dăm ba hôm lại trễ vài lần, đấy “cái nết dở ương” đời nào bỏ được đâu!
Ảnh: Shutterstock
Có cô người yêu khó hiểu, khó chiều… mà thôi, thương lắm !
Đã ai nhìn ra Sài Gòn mùa mưa y như đứa con gái 18 biết yêu lần đầu? Đỏng đảnh, yêu kiều, lúc vui lúc giận chẳng ai rõ được tâm tư. Mới đó còn chói chang, rạng ngời mấy phút sau bù lu bù loa, tỉ tê nhiều tâm sự. Chưa kể có những hôm lòng nặng trĩu ưu sầu, nàng không thèm chút “nắng” mặc cho mưa dầm cả ngày không dứt. Có chăng nàng giận chúng tôi cứ vô tư đi lại làm bẩn không khí, khiến nàng mệt mỏi? Có chăng chúng tôi đãng trí để quên cái ly, hộp nhựa đâu đó khiến nàng bực bội mãi không thôi? Hóa ra không phải nàng vô lý mà là chúng ta vô tình.
Ảnh: @truong.howard
Đâu phải tự nhiên mưa to nhiều ngày liền, bao nhiêu cống cũng không kịp thoát, làm ngập đường lụt xá, cả thành phố cứ “bì bõm” trong bể nước. Có phải từ những ngày nắng khô cháy đầu, xe cộ ồ ạt ra đường, kẹt cứng một chỗ chỉ biết rồ máy chen lấn, nhấn còi inh ỏi giành từng khe hẹp? Có phải từ những lần tiện tay ném ly trà tắc bên lề, tiện tay quăng hộp cơm rỗng xuống đất song vội bỏ đi?
Ảnh: Shutterstock
Mẹ thiên nhiên luôn dặn dò chúng ta qua thời tiết. Như cô người yêu đỏng đảnh, cổ sẽ vui, sẽ giận, sẽ khóc, sẽ hạnh phúc vì những gì chúng ta làm. Cổ khó hiểu, khó chiều... mà thôi, thương lắm!.
Sài Gòn mưa rồi kìa, mình gặp nhau được không?
Sài Gòn mùa này mát mẻ, tưởng như thu vừa ghé ngang. Chợt nghĩ mấy hôm nắng to bổ đầu chỉ muốn trốn mình trong phòng máy lạnh cho kịp hơi thở đều. Nay tiết trời mát mẻ đâu thể vì chút mưa dông mà ngại ra đường. – “Ước gì bây giờ ngồi cùng đám bạn cũ nhỉ? Ôi chợt nhớ nhung chúng nó lạ kì!”.
Mấy khi có dịp được trầm mình lại sau một quãng dài rong ruổi bộn bề, chạy đua với doanh thu, với văn kiện, với cái nắng rực bức người. Mấy khi được thư thái ngồi nhâm nhi cà phê nóng, lặng nghe tiếng mưa hát len lỏi theo bản ballad nhè nhẹ trong quán, bên cạnh những người bạn thân thiết lâu rồi không gặp. Hay hiếm lúc được lái xe dạo quanh mấy quán sữa nóng ven đường, chen chút ngồi nép dưới mái tôn giòn tiếng chỉ để thưởng trọn một hơi ly sữa ấm, dịu bụng; cắn miếng bánh bông mềm, ngọt thơm. Ghế nhựa, bàn con, tiếng ly chén va nhau lách cách, trên mái vang lộp độp lộp độp lẫn hết vào thứ âm xì xào xì xào qua từng câu chuyện người ta kể nhau nghe. Chẳng phải vội, ngoài trời đang mưa lắm!
Ảnh: @truong.howard
Còn với người cô đơn, mưa là một tâm trạng ngọt ngào! Chẳng còn chỗ trống nào cho muộn phiền xâm chiếm bởi tiếng mưa như khỏa lấp hết những yên tĩnh quen thuộc. Mưa không mang những tâm sự mà lòng người vốn tự suy tư. Mưa làm chân người dừng lại, đầu óc ngưng hẳn những toan tính, trái tim cũng kịp thả những nốt dịu dàng hơn. Đã bao lâu rồi bạn mới được cầm trên tay cuốn sách dang dở, mới được trầm mình theo những lắng đọng của thời gian? Đã bao lâu rồi tiếng thở không còn dài ngao ngán, đầy nặng nhọc? Bao lâu rồi lòng mình mới bình thản đến thế?. Lại một cuộc hẹn với chính mình, nhưng không còn những trăn trở lẫn mệt nhoài.
Ảnh: @tommie_93
Sài Gòn mùa này không để bệnh được đâu!
Những hôm nắng mưa thất thường thế này, đừng quên trong cặp luôn có chiếc ô nhỏ xinh vừa để che khi nắng vừa “đối phó” khi mưa. Đi mua gói bánh hay anh shipper gọi xuống đường nhận ly trà sữa thì có chiếc ô là tiện nhất.
Trời đã mưa thì không chỉ có nước từ trên đổ xuống mà từ tứ phía tấp hết vào mình, bất kể lúc nào không để ý. Vì thế đừng quên chiếc áo mưa dưới cốp mỗi khi ra đường nhé!
Ảnh: @truong.howard
Che chắn cơ thể từ bên ngoài cũng đừng quên giữ sức khỏe từ bên trong. Bịch kẹo C nhỏ nhắn, chua chua ngọt ngọt vui miệng lại nhiều vitamin chống cảm cúm rất tốt. Mấu chốt là uống thuốc bổ có thể quên nhưng ăn kẹo bổ thì khó mà quên được.
Nếu chẳng may bị ướt mưa thì tối đến trước khi ngủ hãy pha một ly nước gừng ấm, thêm một chút mật ong cho ngọt ngào hơn. Vừa ấm người ngăn cơn cảm lạnh vừa dễ ngủ, giảm căng thẳng cũng rất hiệu quả.
Có rất nhiều cách để chăm sóc bản thân, đặc biệt trong những ngày nắng mưa thất thường thế này. Hãy chú ý sức khỏe nha, Sài Gòn mùa này không để bệnh được đâu!
Ảnh: Shutterstock
Người ta bảo nắng làm con tim ta nhộn nhịp từng hơi thở sống, còn mưa khiến tâm hồn mình mềm lại sau những gồng gánh, bon chen. Đến cuối cùng thì thời gian cũng “dịu dàng” với người rộn việc. Mọi thứ lùi dần về, khung cảnh cũng chầm chậm trôi như điệu slow tình tứ. Chà! Ta thèm giây phút này lâu quá rồi, bình yên, không vồn vã.
Ảnh: @tommie_93
Bấy lâu nay, người ta nhìn Sài Gòn đôi chút khắc nghiệt, khách du lịch thay phiên ghé thăm, người xa xứ liên tục ùa về. “Đâu là Sài Gòn của riêng mình?” và rồi cũng tự cười ngớ ngẩn. - “Sài Gòn có của riêng ai, Sài Gòn trong tim mỗi người”. Thời gian hững hờ nhưng đủ kiên nhẫn cho người ta thấu hiểu về một mảnh đất, đủ cảm thông để mọi sự lạ lẫm dần thành quen thuộc. Nhấp chút trà thơm tạm biệt ngày hôm nay, rồi thì mưa cũng rửa trôi những tị hiềm, ích kỷ trả lại một trái tim sâu rộng hơn!