Enjoy Tôi đã sống những ngày “không có gì nhưng thực ra có tất cả”
"Mấy bữa cơm Phèo chẳng ngọn rau
Đêm nằm ngóng mãi dậu nhà sau
Mong hành cậy đất vươn vài khóm
Ước cải vờn sương trổ mấy tàu
Lại ủ dưa cà thôi gắng đợi
Thêm chành mắm ruột cố mà chau
Chờ khi đẫy vụ tha hồ hái
Sái miệng...quai hàm chắc hết đau"
(Cơm thiếu rau - Tác giả Phạm Ngọc Vĩnh)
Mọi thứ ở Nhà Quê rất bình dị và an yên
Một buổi trưa mùa thu, tia nắng đan xen dưới bóng râm của giàn su su mát rượi, tôi ngồi đó liếc mắt ngó thử con mèo có dám tới ăn sịa mứt rau câu đang phơi trước nhà. Tiếng suối rào rạt bên tai, có mấy con chim kéo tới ăn trái ổi trái hồng, con gà trống bên hàng xóm gáy o, làm tôi bồi hồi nhớ về ngày trước, ngày mà bao nhiêu ấp ủ về những căn nhà mang chút xưa cũ, chút quê.
Ký ức ngày nhỏ khiến tôi muốn nhanh chóng xây dựng một căn Nhà Quê cho riêng mình
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo cùng ông bà nội dưới ngôi nhà lợp lá vách gỗ nền đất lồi lõm mà đi không mang dép mát lạnh chân, nhiều hôm trời mưa chạy kiếm thau hứng chỗ dột. Tuổi thơ bên những bữa cơm chỉ có rau hái ngoài vườn và cá tép bắt dưới sông, bên cái gạc-măng-rê, bên hàng lu khạp đựng nước mưa, bên vết lọ nồi, bên ánh đèn dầu leo lét 14 năm, … cuộc sống không biết tới vật chất hiện đại, cũng chưa từng lo lắng nhiều ngày mai. Đó có lẽ là sự thiếu thốn trong suy nghĩ của nhiều người. Nhưng đối với tôi, đó là cả một sự trọn vẹn tình yêu thương.
Để mỗi lần bước chân vào ngôi nhà quê ấy, ký ức về Nội vẫn còn mãi
Mái nhà, dù lớn dù nhỏ, dù không hoàn chỉnh, dù trọn vẹn với người này không trọn vẹn với người kia, nhưng ai cũng cần một nơi để mỗi lúc đi xa lại trở về. Vì cuộc đời này lắm lúc ta mệt mỏi. Khi lớn lên, tôi đã ấp ủ ước mơ làm một ngôi nhà còn giữ vài nét quê, nét mộc mạc, không chỉ để hoài niệm về Nội, mà còn để cho tôi có thể sống lại những ngày giản dị mà bình yên.
Những chú mèo trắng múp bầu bạn để vui sống qua ngày
Hoa quả đều tự tay hái ở vườn nhà trồng được
Vậy mà cứ trầy trật mãi mấy năm qua tôi chưa làm được, cứ loay hoay hết kinh doanh này rồi mở cửa hàng nọ. Cứ thế, tôi chạy theo danh vọng, tôi trượt dài đánh mất bản thân mình. Lúc tôi thật sự nhận ra yêu thương xuất phát từ những điều bình dị, tôi cố gắng giãy giụa trong vòng xoáy của tiền bạc để thoát ra. Trở về cuộc sống giản dị như hiện tại đối với tôi khi ấy không phải điều dễ dàng. May mà lúc đó Nhà Quê ra đời.
Nhà Quê là ngôi nhà gỗ nho nhỏ, thật bình thường
Nhà Quê ra đời vào đầu mùa thu bên cạnh một dòng suối nhỏ. Từ những ngày đặt viên đá đầu tiên đến khi lớp mái cuối cùng hoàn thành đều do bàn tay của những người bạn giúp đỡ. Ngôi nhà được làm hoàn toàn từ những tấm ván mộc. Tôi tự tìm niềm vui cho mình bằng một khu vườn bé xinh trước hiên, trồng đủ các loại rau và hoa.
1 khu vườn to hơn nhà với rất nhiều hoa cỏ, có giàn su su, có cây hồng...
...Có cây dâu tằm bên hiên, có tiếng suối róc rách
1 căn bếp với đầy đủ đồ dùng làm bếp vừa vặn cho một gia đình nhỏ để những bữa cơm trở nên thật ấm cúng
1 gác gỗ, với giường đệm ấm cúng...
...Có ô kiếng nhỏ vừa ngắm sao trời vừa ngắm mưa bay hay chỉ đơn giản nhìn trời xanh
Thế là, sau từng ấy khó khăn và nỗ lực, giờ đây nằm nghe tiếng suối rì rào và thư giãn đón nắng nhẹ, tôi thấy cuộc sống mình thật ý nghĩa, hoa trong vườn nhỏ cũng đã chớm nở, những luống rau cũng đã xanh tươi. Trời lành lạnh đốt lửa nướng cái bánh tráng bánh phồng, nhấp ngụm trà, thơm cả sân.
1 phòng khách xinh xắn với bàn trà, kệ sách, ít hoa ít bánh, nơi mọi người quây quần bên nhau ngồi ăn những bữa cơm thơm lừng
Đây là căn đầu tiên trong nhóm "Nhà Quê", tôi ấp ủ sẽ làm được nhiều Nhà Quê hơn nữa. Đó là những ngôi nhà gỗ nho nhỏ, thật bình thường, để dành cho những ai muốn thử sống những ngày "không có gì nhưng thật ra có tất cả”. Chỉ cần chúng ta có sao sống vậy không mưu cầu gì thêm, không lo âu, không toan tính, chỉ có an yên cho người đến, người đi.