Explore Xanh xanh non nước Hầm Hô
“Hầm Hô nước chảy trong xanh,
Dưới sông cá lội, trên cành chim kêu.”
Anh tài xế đón tôi từ ga Diêu Trì ngân nga mấy câu thơ ấy khi tôi hỏi: “Ngoài Kỳ Co, nơi nào đáng để đến nhất ở Bình Định?”. Rồi anh bảo: “Khách du lịch thường tập trung ở các bãi biển mà không biết rằng giữa ngút ngàn của rừng xanh dưới chân dãy Trường Sơn hùng vĩ, Hầm Hô là một điều kỳ diệu của thiên nhiên”. Câu nói của người lái xe khiến tôi quyết định kéo dài lịch trình.
Xanh xanh non nước Hầm Hô
8h sáng, từ thành phố Quy Nhơn tôi xuất phát hướng về Tây Sơn, vùng đất địa linh nhân kiệt, nơi có thắng cảnh Hầm Hô. Anh tài xế tiếp tục làm người kể chuyện, thuyết minh một cách tự hào về quê hương mình trong suốt chặng đường hơn 50km. Những câu chuyện của anh khiến thời gian trôi đi nhanh chóng và tôi cũng quên luôn cả cái nắng hanh hao xứ Nẫu. Chẳng mấy chốc khu du lịch Hầm Hô đã hiện ra trước mắt tôi với bảng màu xanh tươi của bạt ngàn cây lá. Phía ngoài cổng chưa có gì đặc biệt khiến tôi ấn tượng, nhưng không khí mát mẻ, tĩnh lặng ở nơi đây cũng đủ cho tôi thấy thoải mái vô cùng.
Hầm Hô gây ấn tượng bởi bảng màu xanh tươi bạt ngàn
Thả bước trên con đường nhỏ vàng rực hoa quỳnh anh, tôi đi vào bến xuồng. Để vào trung tâm của Hầm Hô có hai con đường, một là đi bộ theo bìa rừng và một là lên xuồng ngược dòng kênh nhỏ nước trong veo. Tất nhiên tôi sẽ không bỏ lỡ cảm giác ngồi xuồng lướt trên mặt nước êm ở dòng kênh xanh vốn là kênh đào thủy lợi thời xưa, tuy nhỏ chỉ đủ cho hai chiếc xuồng lách nhau nhưng khá thơ mộng.
Đi xuồng trên con kênh xanh thơ mộng
Từ khi bước chân xuống xuồng cũng là khi tôi bắt đầu tiến vào “miền xanh non” với tiếng chim líu lo trên đầu, tiếng cá búng tanh tách dưới dòng nước trong veo. Qua hết con kênh uốn lượn dưới tán cây rừng, Hầm Hô khiến tôi ngỡ ngàng khi mở ra trước mắt là cả một vùng trời nước trong lành, nên thơ. Xuồng ngược dòng lên phía thượng nguồn, càng lên cao thế giới của cây rừng, sông núi càng khiến cho người lữ khách thổn thức. Cả một khu vực sông núi dài gần 3km dưới bàn tay của tạo hóa là cả sự “bày binh bố trận” của đá với muôn hình vạn trạng. Nào là đá Thành, đá Đầu Voi, đá Bàn Cờ, đá Chùm, đá Dựng… những cái tên được đặt theo hình dáng của đá.
Mẹ thiên nhiên đã tạo nên một Hầm Hô với sông núi, nước non hài hòa xinh đẹp
Và nơi đây cũng là thế giới của đá với muôn hình vạn trạng
Ngày tôi đến, trời nắng xanh và mực nước sông cạn khiến cho những khối đá càng nổi bật giữa nền nước trong veo. Vì nước cạn, người chèo thuyền hơi vất vả để lách qua những tảng đá. Nhưng cũng vì thế, tôi có dịp được chạm tay vào những phiến đá hoa cương với hình thù và vân đá đẹp mắt, được thử cảm giác luồn lách trên sông và ngắm nhìn thế giới xanh tươi ở hai bên bờ.
Chống xuồng ngược dòng sông lên thượng nguồn
Hai bên bờ sông giữa những tảng đá đủ dáng đủ hình, những bụi hoa sim, hoa mua tím, hoa mai rừng nở trắng thơm ngát. Đôi cành còn nghịch ngợm vươn ra, soi mình xuống dòng nước. Một nhóm bạn trẻ đẩy những chiếc thuyền Kayak và bắt đầu cuộc đua, vài bạn nữ đang tạo dáng bên chiếc cầu gỗ bắc qua những tảng đá. Xuồng vào bờ, chỉ vài bước chân là tôi tới với thế giới của rừng với dây leo chằng chịt, cây thân gỗ to, với những đóa phong lan lơ lửng trên cành. Vài căn nhà sàn tựa mình vào đá, vào thân cây là nơi lý tưởng để có những giấc mơ trưa yên bình hoặc một đêm trải nghiệm cảm giác ở giữa rừng cho những ai thích phiêu lưu.
Những cành hoa mai trắng soi mình xuống dòng nước
Căn nhà sàn ẩn mình giữa rừng xanh và đá núi
Tôi quay trở về khu nhà hàng khi mặt trời đã đứng bóng. Thay vì đi bằng xuồng, tôi quyết định đi bộ theo con đường mòn ven rừng. Tiếng chim gáy rúc gọi bầy, tiếng hót véo von, tiếng gió xào xạc khiến tôi như đang lạc vào thế giới an yên, quên đi hết mọi tất bật ngoài kia để trải lòng với thiên nhiên xanh ngát. Tôi thảnh thơi dạo bước và hít căng lồng ngực mùi hương của rừng, để cho tâm hồn tự do bay bổng với hoa lá.
Thả mình vào thiên nhiên trên con đường mòn bên bìa rừng
Khi tôi về tới nơi, khu vực nghỉ trưa bắt đầu đông hơn. Nhà hàng Lộc Vừng tựa lưng vào rừng hướng ra hồ nước phẳng lặng. Đi Hầm Hô thì nhất định phải thưởng thức đặc sản của Hầm Hô, thế nên tôi gọi cho mình một đĩa cá mương chiên giòn cuốn bánh tráng, một đĩa rau rừng luộc. Món ăn lạ miệng, được chế biến hợp khẩu vị nên tôi ăn rất ngon.
Món cá mương nướng ngon đến quên lối về (ảnh Google)
Sau khi thưởng thức xong bữa trưa, tôi ngồi dưới tán lộc vừng đang lác đác bông đỏ, thảnh thơi uống nước vối thơm mát và ngắm cảnh non nước. Chỉ là một ngày thôi, mà tôi đã quên hết những bộn bề, sống trọn vẹn với những điều an yên, tự tại ở đây. Và tôi biết rằng, nếu có một ngày khi trái tim mệt mỏi, đôi chân muốn đi, tôi biết mình sẽ đến nơi nào!