share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

A Lưới, vùng đất đưa tôi trở về


ADVERTISEMENT

Rời Huế từ 2 giờ chiều, chúng tôi đi thẳng về A Lưới. Con đường dài hơn 70km, vừa đi, hai đứa không ngừng “À! Ồ!” bởi những dòng suối neo mình ngang đoạn đường. Suối trong vắt trải trên thềm đá nhỏ, hai bên là những vạt cỏ xanh, tưởng chừng mình đang lạc ở thảo nguyên nào đó.

Tôi vốn chưa biết nhiều về A Lưới trước đây, chỉ từng nghe đến là một địa danh gắn với những trận đánh trong lịch sử. Bạn đường của tôi thì khác, đã từng đến A Lưới trong chuyến thiện nguyện và luôn mong mỏi một ngày nào đó quay lại nơi này. Thế là chiều ấy, trong lúc cao hứng, một người dám rủ, một người dám gật đầu, chúng tôi hối hả chuẩn bị rồi nhanh chóng lên đường.

A Lưới, Huế, suối A Lin, thác A NôrThác A Nôr

“Bất đắc dĩ”

5 giờ chiều đến nơi, A Lưới đón chúng tôi bằng cơn mưa bất chợt. Vốn muốn đi rồi về trong ngày, nhưng với hoàn cảnh ngặt nghèo, chúng tôi đành gạt kế hoạch sang một bên, ở lại qua đêm rồi sáng mai bắt đầu khám phá.

Buổi tối ở thị trấn nhỏ, chúng tôi đi dạo qua những con đường rồi bất chợt gặp một quán cà phê dưới chân cầu, nằm lọt thỏm giữa cánh đồng lúa đang toả mùi hương ngào ngạt. Bảng hiệu toả ánh đèn vàng trong không gian yên ắng như một lời mời chúng tôi bước vào. Đã lâu rồi, chúng tôi mới lại tìm ra một không gian cho mình đủ tĩnh lặng. Ngồi ôn lại chuyện cả hai chơi với nhau từ cấp hai, từng thân thiết, rồi từng ngắt kết nối, mãi cho đến giờ mới tìm thấy một sợi dây kéo cả hai về phía nhau. Nhìn lại, thấy thời gian như chảy ngang qua mình, mình vẫn đứng đó trơ trọi thế.

A Lưới, Huế, suối A Lin, thác A Nôr

Nhớ lại buổi chiều lúc mới đến, chủ quán cà phê hỏi chúng tôi đã định tối nay đi đâu chơi chưa. Nếu chưa, cứ đi ngược về hướng mà chúng tôi từ Huế vào là thấy người ta đang tổ chức gì đó vui lắm. Cái “gì đó” ấy, lúc này tôi mới biết là lô tô, bởi không nghe quen giọng Huế, chữ được chữ mất mà phải hỏi đi hỏi lại đến ba bốn bận.

Có lẽ đã hơn chục năm, từ ngày còn học cấp một, tôi mới lại gặp đoàn lô tô truyền thống. Mỗi lần đoàn lô tô về xã, mấy chị em tôi lại tíu tít rủ nhau đi xem. Ở A Lưới, tôi lại bắt gặp khung cảnh ấy, như thấy hình ảnh mình ngày xưa mà ký ức bỗng chốc ùa về. Tôi thấy trân quý việc đám trẻ con ở đây được sống đúng với tuổi của chúng, gặp nhau, tụm năm tụm bảy đi chơi khắp xóm. Rồi hai đứa về phòng, đã đủ cho một ngày.

Hành trình bắt đầu

Hôm sau, chúng tôi ăn sáng ở chợ A Lưới, một tô bún bò nóng hổi cùng đĩa bánh bèo nậm lọc đủ loại. Không khí nhộn nhịp cũng đẩy tinh thần chúng tôi thêm háo hức chờ một ngày khám phá. Mua thêm bánh và trái cây mang theo, hai đứa thong dong lên Cội Nguồn A Lưới để ngắm đồi sim đang hướng mình về thị trấn.

Thị trấn nhỏ, nhịp sống chậm, không mấy khách du lịch, chúng tôi như thấy mình trong một thế giới riêng mà thỏa sức bay nhảy như ngày còn bé. Cả một vạt sim tím rực góc trời. Bỗng tôi chợt nghĩ, nếu mẹ cũng ở đây, có lẽ mẹ sẽ thích lắm. Từ bé đến lớn, tôi vẫn luôn không hiểu được vì sao các mẹ, các dì thích màu tím đến thế. Nhưng giờ tôi cảm giác mình dần hiểu được màu sắc này qua nét dịu dàng, đằm thắm, gợi lên sự thuỷ chung mà người ta vẫn nói ngay trên những cánh hoa sim.

A Lưới, Huế, suối A Lin, thác A NôrA Lưới, Huế, suối A Lin, thác A NôrĐồi Sim ở Cội Nguồn A Lưới

Đi thêm khoảng 15km theo đường mòn Hồ Chí Minh, chúng tôi đến suối A Lin. Con suối trong vắt nằm nép mình bên cánh rừng, ngọn nước len lỏi ôm lấy những tảng đá lớn nhỏ. Suối không quá sâu, ngày thường vốn thưa người, tôi cũng yên tâm mà ngâm mình trong dòng nước mát lạnh. Dòng chảy cứ thế chậm rãi, thong dong, đủ để kéo tâm hồn ai đó đang ở xa trở về thực tại, tĩnh lặng, róc rách, ríu rít tiếng chim kêu.

A Lưới, Huế, suối A Lin, thác A NôrA Lưới, Huế, suối A Lin, thác A NôrSuối A Lin

Ở suối đến trưa, chúng tôi quay xe ngược về hướng thị trấn khoảng 10km, thẳng tiến vào thác A Nôr. Xung quanh thác không có quá nhiều hàng quán, nếu ghé thăm nên chuẩn bị trước đồ ăn và thức uống cần thiết. Dòng thác này từng là nơi trú ấn của bộ đội ta trong những năm kháng chiến chống Mỹ vì địa thế nằm ngay giữa núi rừng Trường Sơn. Mãi đến năm 2017, nơi đây mới được khai thác làm địa điểm du lịch. Có lẽ cũng vì thế mà thác A Nôr mang dáng vẻ mộc mạc đến lạ thường. Đi từ ngoài cổng vào trong thác là con đường băng qua rừng cây mát mẻ. Ánh nắng chiếu qua càng khiến cảnh sắc xung quanh thêm lung linh.

Tôi đứng dưới chân thác, cảm nhận từng hạt nước từ trên cao rơi xuống, nước thẩm thấu vào làn da, mái tóc. Trong khoảnh khắc, tôi đã thấy mình với thiên nhiên hòa vào làm một. Tôi là một phần của thiên nhiên, và thiên nhiên cũng thế, là một dòng chảy cuồn cuộn trong cơ thể mình. Đắm mình vào dòng nước dưới con thác, tôi thấy mình được gột rửa, trải nghiệm này không chỉ nằm ở thể xác, mà còn ở tâm trí, tinh thần. Cơ thể nhận biết được mình đang được đón nhận trọn vẹn bởi làn nước, tâm trí nhận biết rằng mình đang ở đây, ngay lúc này.

A Lưới, Huế, suối A Lin, thác A NôrA Lưới, Huế, suối A Lin, thác A NôrA Lưới, Huế, suối A Lin, thác A Nôr

Chia tay thác A Nôr đã là đầu giờ chiều, chúng tôi ghé vào quán ăn ngay trong thị trấn rồi chuẩn bị để ra về. Mất thêm một đêm “bất đắc dĩ”, nhưng chúng tôi đều biết rằng trải nghiệm này xứng đáng. Chỉ khi dành thời gian thật chậm để cảm nhận một vùng đất, mới có thể phần nào thấu hiểu nó. Và trong lòng chúng tôi đều đọng lại rằng: A Lưới, là vùng đất nên được biết đến nhiều hơn…


ADVERTISEMENT