WOWWEEKEND
by Thu Nguyên
photo by Unsplash, Ngô Cảnh Phúc, Đà Lạt Review Tất Tần Tật, TĐK
photo by Unsplash, Ngô Cảnh Phúc, Đà Lạt Review Tất Tần Tật, TĐK
Có lẽ đối với những người con sinh ra và lớn lên tại miền Bắc chắc chắn sẽ không thể nào quên cái lạnh tê tái cùng những cơn mưa phùn trong thời điểm cuối đông đầu xuân. Khi đó người ta cảm nhận được một mùa lễ hội sắp sửa bắt đầu. Và Hà Nội mỗi độ xuân sang lại có một nét rất riêng mà không nơi nào có được.
Nếu ai đó muốn tôi kể về Hà Nội, tôi sẽ không ngần ngại nói họ nghe về mùa thu. Hà Nội mùa nào cũng đẹp và có nét đặc trưng, nhưng mùa thu là mùa dễ gây thương nhớ nhất đối với những người con Hà thành hay bất cứ ai lần đầu đến với mảnh đất này đúng độ thu về.
Chủ nhật chạy trên con đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa tôi tìm đến Hương Trà Việt theo lời giới thiệu của một người bạn. Sớm mát trong, những hàng cây trải dài xanh cả một vùng trời. Nằm khiêm tốn trên con đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Hương Trà Việt khiến tôi khá thất vọng bởi ấn tượng ban đầu đây chỉ là một nơi bán trà mà thôi. Nhưng khi hỏi và được nhân viên quán dẫn vào bên trong, tôi khá bất ngờ bởi một không gian mà những kẻ yêu trà đạo sẽ không thể nào kiềm lòng được.
Những ngày nắng to bổ đầu, ta thèm thuồng một trận mưa lớn cuốn trôi tất thảy mọi bực mình, nóng nảy. Những hôm mưa dài dai dẳng, ta lại nhớ từng chiếc nắng lấp lánh, giòn tan để hong khô cái âm ẩm trên người và cả trong lòng mình.
3 giờ chiều một ngày hè nắng gắt, sau một chặng đường dài, cuối cùng chúng tôi đã đến được làng muối Hòn Khói, Ninh Hòa. Nằm ngoài dự đoán, vào lúc nắng oi bức nhất của ngày, cánh đồng muối lại rợp bóng người.
Chào em, những cô nàng mạnh mẽ và xinh đẹp như những đóa hoa thắm tươi!
Hội quán Quảng Triệu toạ lạc ở số 156 đường Võ Văn Kiệt, phường Cầu Ông Lãnh, Quận 1. Khác với các hội quán khác của người Hoa tại Sài Gòn, Hội quán Quảng Triệu không nằm ở khu vực Chợ Lớn mà lại nằm ở trung tâm Quận 1.
“Tháng Ba bất chợt một ngày trắng tinh hoa sưa về đây...”
Tháng Ba qua rồi, nhưng nhắc đến hoa sưa, người ta vẫn không khỏi bồi hồi nhớ lại những con đường tràn ngập sắc trắng tinh khôi của Hà Nội phố.
Ký ức về Hà Nội của tôi luôn là những gì bình yên, dịu dàng và cổ kính. Song hành cùng sự phát triển, đâu đó ở Thủ đô vẫn tồn tại vẹn nguyên nét đẹp xưa cũ chưa từng loang màu bởi thời gian. Một trong số đó phải nhắc đến hình ảnh những khu tập thể cũ Hà Nội - nét di sản văn hóa của đất Hà Thành.
Đà Lạt đối với tôi, và với rất nhiều người, đã trở thành một điểm du lịch quá quen thuộc. Số lần đến Đà Lạt của tôi đã không còn đếm xuể. Nhưng để kể về một chuyến đi mang lại sự bình yên trong tâm hồn đúng nghĩa, thì chắc có lẽ chỉ có hồ Tuyền Lâm mới có thể làm được.
“Nỗi niềm chi rứa Huế ơi
Mà mưa xối xả trắng trời Thừa Thiên”
Mưa cũng là cái hồn cốt của đất thần kinh, mưa phải nhắc tới mưa Huế, đến Huế vào mùa thì mới biết thế nào là mưa dầm dề, trời đất như muốn sập.
Tôi sẵn lòng dành nguyên ngày bộ hành tới đỉnh núi để ngắm mây tụ về buổi đêm hay bồng bềnh giữa mây ngàn sương sớm. Cũng đôi khi dành cả mấy ngày nghỉ chỉ để ngồi giữa mênh mông sóng nước thấy cho hết trời nước một màu thiên thanh. Thế mà có lúc chả phải mải miết đi, có một thứ xem như “đặc quyền phố thị” ấy là đứng dưới tán những vòm xanh.
Tôi ở trong khu phố với nhiều nhà trọ sinh viên. Mùa mưa Sài Gòn, cứ mỗi khi trời ngớt cơn là từ đầu hẻm đã văng vẳng tiếng gõ mõ côm cốp, báo hiệu cho những cư dân đang trốn trong nhà rằng xe hủ tiếu đã đến rồi đây…