Đến làng cổ D'ran, nghe thiên nhiên và nghe chính mình
Khi những cơn mưa mùa hạ trở nên thưa thớt, tôi dần ngột ngạt bởi sự oi bức và thời tiết ẩm ương của thành phố này. Sáng ngủ dậy, vừa mở mắt là bật laptop lên cùng hàng tá cửa sổ công việc còn dang dở. Nhìn ra ngoài, đầy những tòa nhà bê tông ảm đạm cứ thế kéo sinh khí tôi trôi tuột xuống…
Không bây giờ thì bao giờ, tôi phải đi, đi đâu cũng được, để trốn khỏi sự bận rộn mà trống rỗng này.
Kết nối với thiên nhiên
Sắp xếp xong xuôi, tôi có hẳn một tháng để rong chơi, đúng hơn là trở thành tình nguyện viên farmstay. Thế rồi lăn lộn đủ các hội nhóm, tôi cũng tìm được thị trấn cổ D'ran (Lâm Đồng), còn được gọi với cái tên thân thương là “Bản”.
Anh chủ Bản ra đón tôi sau một chuyến xe dài, cất xong đồ đạc, anh đèo tôi lên con dốc vừa cao vừa hẹp. “Ồ!”, tôi thốt lên vì sau bao nhiêu ngày, hôm nay mình đã thực sự đặt chân đến đây. Khung cảnh trước mắt khi này là vài nóc nhà gỗ nhỏ nằm giữa hai ngọn đồi, dưới chân có một con suối cắt ngang. Bản đón tôi bằng nồi cháo nấm cùng ly sữa gạo nhà làm nóng hổi. Tôi thầm nghĩ trong lòng có vẻ mình đến đúng nơi rồi.
Sáng thức dậy, nắng tươi ngập tràn khung cửa sổ, chạm lên những chiếc lá xanh mơn mởn còn giữ đầy sương. Nhắm mắt lại để lắng tai nghe, ở trên tán cây là tiếng chim ríu rít gọi nhau, xa xa là tiếng cười giòn tan của cô chú nông dân ở khu vườn bên cạnh. Chạm tay lên thảm cỏ xanh, chợt tôi thấy mình với thiên nhiên đang hoà với nhau làm một, chậm rãi mà đầy dịu êm.
Cỏ dại hoá ra cũng thơm đến thế!
Một tháng này tôi được sống chậm lại. Dậy sớm nấu ăn, cắt cỏ cho thỏ, quét căn bếp, xong đâu đấy cả nhà lại quây quần dưới gốc hồng ăn bánh, uống cà phê rồi tản mạn những mẩu chuyện đầu ngày. Chiều đến thơ thẩn nhổ cỏ, hái hồng và trồng cây trong vườn. Đôi chân trần chạm lên đất, đôi tay trần chạm vào từng tán cây, tâm hồn cũng từ đó mà dần trở nên thư thả, an lành.
>> Xem thêm: Thăm trấn cổ D’ran, người con gái Đơn Dương say giấc nồng
Kết nối với con người
Sau một ngày, tất cả mọi người ngồi lại bên nhau, cùng xem phim, trò chuyện. Chúng tôi từ những người xa lạ, tại mảnh đất này, lại như đã quen biết từ lâu. Mọi người giúp đỡ, sẵn sàng kể nhau nghe về đủ thứ chuyện. Khi thì kể về những chuyến đi, những vùng đất thú vị, những con người đặc biệt, những món ăn độc lạ; Khi lại nói về cuộc sống, về hành trình phát triển và tìm lại bản thân…
Chúng tôi dùng trái tim trần để lắng nghe nhau một cách chân thành, cũng chẳng ai đưa ra lời khuyên cho người khác. Bởi lẽ chúng tôi đều hiểu, câu trả lời cho vấn đề vốn đã nằm sẵn ở bên trong mỗi người. Có lẽ vì dành nhiều thời gian cho nhau, giữa chúng tôi đều cảm thấy mình có sự kết nối sâu sắc. Hoặc là do những người cùng tần số có thể dễ dàng thấu hiểu và bao dung với nhau hơn.
Chiều chiều, chúng tôi hay chở nhau lên đầu đèo Ngoạn Mục ngắm cảnh, thả diều. Mọi người dúi cuộn dây vào tay, bảo thử tôi thử đi. Tôi nhủ với mình: “Ừ nhỉ! Đã đi đến tận đây rồi, còn cái gì ràng buộc mình nữa mà không thử”. Nhờ thế mà tôi bắt đầu hiểu, bắt đầu học hỏi và cố gắng từng bước một gỡ bỏ những sợi dây đang giới hạn mình, để được sống một cách đáng sống nhất.
Kết nối với chính mình
Những ngày ở D'ran, tôi được kết nối với thiên nhiên, kết nối với con người đủ cả. Nhưng ý nghĩa nhất, là việc kết nối lại với chính mình.
Có những buổi sáng tôi nằm cả tiếng đồng hồ trên chiếc thảm xơ dừa trong vườn, ngửa mặt nhìn ngắm trời xanh. Bấy lâu tôi khao khát tự do, kiếm tìm tự do mà chỉ toàn tìm ở đâu đó bên ngoài. Tôi cứ cho rằng tự do là hữu hình, tức là mình đi đến nơi nào đó, ở đâu đó, có được gì đó. Nhưng rồi bất chợt tôi nhận ra, tự do chẳng phải thế! Tự do là phá bỏ đi các giới hạn từ trong suy nghĩ.
Được tham gia một buổi Chuyển động biểu đạt ở Bản giống như một bước khai mở cả thân thể và tâm hồn tôi. Tôi vốn cho rằng thân thể mình cứng nhắc, ngại nhảy múa trước đám đông, thế mà khi được chuyển động trong vòng tròn an toàn, mọi thứ như hoà vào một nhịp. Khi gạt đi được khối tâm phán xét, mọi chuyện trên đời bỗng hoá nhẹ nhàng.
Những ngày cuối cùng, Bản tổ chức một khóa Yoga Nidra. Năm buổi học ngắn ngủi, tôi biết thêm một cách để làm lòng mình tĩnh lại. Nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh rồi từ từ cảm nhận những xúc chạm, những hơi thở, những vùng ký ức tốt đẹp và cả những vùng ít tốt đẹp hơn… Để rồi quan sát, nhận diện cảm xúc của mình, như một cách luyện tập đề kháng trước những nỗi đau cho bản thân.
Nếu mãi hối hả chạy theo những mưu cầu vật chất, một lúc nào đó sẽ đánh mất chính mình. Thỉnh thoảng sống chậm lại một chút thì có sao? Không phải vì tôi lười biếng mà chỉ là cuộc sống bên ngoài kia vốn đã đủ vội vã rồi, thế nên tôi thương mình bằng cách cho bản thân sống chậm lại, một chút thôi…
Phải đi để gặp gỡ, học hỏi, trải nghiệm rồi mới biết yêu đời, yêu người, thương mình. Còn trẻ mà, cứ đi đi, chờ chi!