share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Đồi Thiên Phúc Đức, săn mây buổi sớm


ADVERTISEMENT

Đà Lạt những ngày lạnh căm sẽ có sương mù, đó là thời điểm lý tưởng cho những chuyến săn mây. Người ta thường biết đến đồi Thiên Phúc Đức như một địa điểm để check in cây cô đơn và nhìn ngắm toàn thành phố, nhưng ít ai ngờ đâu ngọn đồi này còn là nơi săn mây và ngắm bình minh tuyệt vời.

Chúng tôi xuất phát từ lúc 3h, sáng sớm tinh mơ, trời còn mù mịt tối. Quãng đường từ nội thành Đà Lạt đến Thiên Phúc Đức không hề dễ đi. Bốn cô gái băng băng trên quãng đường lạnh thấu, 3 mét trước mặt là dày đặc sương mù và không gian âm u không một ánh sáng nào khác từ ngọn đèn khuya. Nói không sợ thì là giả dối, tôi vừa rịn ga vừa lo lắng nhỡ như trong làn sương mù bí ẩn kia có thứ gì đó xông ra thì chẳng kịp quay đầu. Đường càng lên cao càng sỏi đá khó đi, dễ mà không vững tay lái chẳng biết sẽ lao vào đâu nữa.

Xuất phát từ thành phố lúc 3h sáng, hồ Xuân Hương chìm trong sương mờ

Nhưng nỗi sợ hãi âm ỉ đó không thể ngăn cản bốn cô gái nhỏ lao nhanh về phía trước. Có lẽ vì vẫn còn “chiến hữu” cạnh bên, cũng có lẽ vì bản năng say sưa cái đẹp thôi thúc chúng tôi kiên gan đến cùng. Trời không phụ lòng người, bằng một cách thần kì nào đó, 4h sáng chúng tôi thành công đặt chân đến Thiên Phúc Đức. Ngước mặt lên trời, lấp lánh sao đêm giăng kín trời.

Đồi Thiên Phúc Đức khi vừa đặt chân đến

Tại đây, chúng tôi sẽ chờ đợi thời khắc vi diệu trong ngày, khi mặt trời tỉnh mộng và đánh thức vạn vật. Kỳ lạ thay, cả một ngọn đồi rộng lớn chỉ có mỗi chúng tôi quẩn quanh, có lẽ vì còn quá sớm, và tiết trời cũng quá sương lạnh để có thể cắm trại qua đêm. Tìm đến cây cô đơn trong “truyền thuyết”, tại đây chúng tôi nói cười luyên thuyên về nỗi sợ vừa qua, nhìn sắc trời biến chuyển từ tối mịt đến sáng rỡ.

Thành phố Đà Lạt êm đềm trong giấc ngủ

Từ lúc trời còn đen mù, chúng tôi ngóng trông những vầng sáng đầu tiên, nhuộm bầu không thành màu tím nhung huyền bí. Thành phố Đà Lạt còn im lìm trong giấc ngủ, chỉ còn những ngọn đèn nhà kính kiên định tỏa sáng thâu đêm.

Biển mây bồng bềnh trong bầu không tím hồng

Rồi trời lại nhẹ nhàng vơi đi sắc đậm của màn đêm, màu tím nhung chuyển thành tím hồng đằm thắm, những lọn mây óng ánh sắc cam diệu kỳ. Trong buổi sớm tinh sương, giữa cái rét lạnh của mùa thu Đà Lạt, chúng tôi rút mình trong áo ấm, khăn choàng, lưu vội những tấm hình kỷ niệm và ra sức hít hà bầu không trong lành.

Nói cười luyên thuyên giữa đất trời thênh thang

Và phải có những chuyến phiêu lưu đồng hành cùng nhau thế này, ta mới thấy tình bạn thật diệu kỳ. Từ những con người xa lạ, chúng ta gặp gỡ, thân quen, rồi gắn bó. Chúng tôi có thể bỏ qua những e thẹn thường nhật, được là chính mình khi bên bạn, nhảy múa hát ca giữa núi đồi không quạnh.

Mặt trời lên non, chiếc máy bay sượt qua, để lại một vết xước trên nền trời

Tôi cứ nhìn hoài nhìn mãi tấm màn mây phủ lên thành phố. Nó bao la, lại êm đềm. Nó tản mát khắp đất trời khiến tôi tưởng chừng mình đang bồng bềnh trên một ốc đảo giữa khơi mây. Cảm giác mình ta giữa đất trời đơn sắc và vạn vật thênh thang, khiến tôi thấy mình đang chìm vào hỗn độn, vừa lạ lẫm, lại vừa khoái trá.

Nắng rọi những giọt sương đọng trên lá thông long lanh như ngọc

Rồi mặt trời cũng chịu lên non. Không một dấu hiệu báo trước, quả cầu vàng cam lẳng lặng nhô lên cuối chân trời. Tia sáng đầu tiên xuất hiện, không bờ không bến, chiếu rọi đất trời. Nắng vàng rọi qua mắt, soi lên giọt sương vướng trên lá thông, khiến nó óng ánh như hổ phách. Thời gian như ngưng đọng trong giây khắc này, tôi chìm nghỉm trong nhan sắc thiên biến vạn hóa diệu kì của thiên nhiên.

Đắm mình trong nắng mai rạng rỡ

Tiêu chuẩn về cái đẹp của thế gian xưa nay vẫn không thể phân định rõ ràng, thế nhưng, khi đứng tại nơi đây giây khắc mặt trời chớm mọc, có ai không thảng thốt một từ “đẹp” trong lòng. Không có những ngọn quan san hùng vĩ, không trùng điệp núi đồi, từ đây ta chỉ thấy một Đà Lạt rất thơ, thấp thoáng cửa nhà ẩn mình trong hơi thở của rừng thông và sương sớm.

Tắm tình bạn dưới ánh nắng ban mai

Như đã thỏa nguyện với chuyến đi lần này, chúng tôi lục đục xuống núi, bắt gặp một cặp tình nhân đến chụp ảnh cưới. Cô bạn tinh nghịch nháy vài phát, đùa vui sau này sẽ là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Đến cuối chân đồi, còn luyến lưu vài ngọn cỏ dại đắm mình trong nắng mai, chúng tôi lại nán chân đôi lúc. Trời sáng tỏ, du khách thay nhau lên đồi nhiều hơn. Tôi thầm tiếc họ đã bỏ lỡ thời khắc đẹp nhất, nhưng tôi tin rồi họ cũng sẽ tìm thấy được cái đẹp cho riêng mình và lưu lại những kỉ niệm đáng nhớ.

Lưu luyến vài ngọn cỏ dại

Có người hỏi, bình minh và hoàng hôn có khác gì nhau. Tôi chẳng đủ trải để phân biệt bằng hình ảnh. Nhưng cảm xúc ắt hẳn có cách biệt. Hoàng hôn để ta chứng kiến những sắc màu xinh đẹp của bầu trời, rồi dẫn ta vào màn đêm vô cùng tận, thả lại tâm hồn nỗi man mác khôn nguôi. Còn bình minh khiến ta biết đợi chờ cái đẹp, đợi những tia sáng đầu tiên vén bức màn đen kịt của màn đêm, đợi sắc trời chuyển tím, hồng, cam rồi xanh um thăm thẳm, đợi sự sống hồi tỉnh và tô sắc cho thế nhân.

 

 


ADVERTISEMENT