Hồi ức Fansipan - nóc nhà Đông Dương giữa rừng núi biếc xanh (Phần 1)
Tôi viết những dòng này khi cáp treo Fansipan đã đi vào hoạt động khá lâu, giúp rút ngắn thời gian, công sức lên đỉnh và nhờ thế lượng khách đổ về đây gấp nhiều lần so với ngày trước. Âu cũng là một bước đột phá của du lịch Sa Pa, nhưng đây cũng là niềm tiếc nuối của nhiều người, nhất là những ai yêu mến cánh rừng xanh của dãy Hoàng Liên Sơn, những ai đã từng bước từng bước băng rừng vượt suối chinh phục nóc nhà Đông Dương ngày xưa ấy.
Chinh phục nóc nhà Đông Dương
Hành trình của các bạn trẻ bắt đầu từ đêm hôm trước từ Hà Nội, tới Sa Pa khi trời còn mờ sương. Sa Pa lạ lắm, dù đông hay hè thì sương vẫn bao phủ ít nhất trong khoảng thời gian từ tối đến sáng hôm sau. Sương pha cái lạnh khiến ai cũng rùng mình khi bước xuống xe đi bộ về điểm tập trung.
Mây và sương sớm
Thị trấn nhỏ chào ngày mới bằng ánh nắng nhẹ xua màn sương sớm, bằng tiếng í ới của kẻ bán người mua, mùi thơm từ vài hàng quán nhỏ phục vụ đồ ăn sáng. Chúng tôi được dạo phố một chút trước khi theo xe lên Trạm Tôn - điểm bắt đầu trekking.
Cung đường Trạm Tôn
Để trekking Fansipan, có tới ba cung đường là Trạm Tôn, Cát Cát và Sín Chải. Ngoại trừ Trạm Tôn đã được cấp phép để xây dựng các tour leo núi hợp pháp, thì Cát Cát và Sín Chải, do độ khó cao, không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối nên đã dừng hoạt động. Nói là đơn giản, nhưng cung Trạm Tôn vẫn rất thách thức những kẻ lữ hành chúng tôi lắm.
Cung Trạm Tôn vẫn rất thách thức những kẻ lữ hành
Khi những bước chân đầu tiên tiến vào rừng, ai nấy đều có chung một cảm giác khác lạ. Sa Pa vốn đã tách biệt khá nhiều với phố thị của miền xuôi, nhưng phải ở trong rừng này chúng tôi mới hoàn toàn thấy mình được tự do. May mắn chọn ngày giữa tuần để tránh việc đông đúc, gần như chỉ có đoàn chúng tôi cùng với đội porter vào rừng hôm nay. Đội porter - là những người dẫn đường, gùi trên vai hàng chục ký đồ ăn, túi ngủ, dầu đường mắm muối… cũng là những người sẽ lo cho chúng tôi bữa ăn nóng sốt ở điểm dừng nghỉ tối nay.
Những chiếc gùi của porter
Đi giữa rừng nguyên sơ
Đường mỗi lúc một khó dần, qua những con suối và bùn sình lầy lội do mưa từ tối hôm trước. Mảnh rừng nguyên sơ thơm mùi gỗ, mùi cỏ và hàng vạn sinh vật ẩn nấp đâu đây. Vài thân cây mục nằm vắt ngang con đường mòn, lá rụng tạo nên những tấm thảm vàng nâu lỗ chỗ, nắng ráo thì có thể êm ái đấy, nhưng khi ẩm ướt thì trơn trượt, không cẩn thận thì “vồ ếch” như chơi.
Suối cạn nhưng trơn trượt
Bữa tối ngon lành trong lán
Qua núi qua đèo, hết lên cao lại xuống thấp, bữa trưa nhanh gọn chỉ 30 phút đồng hồ rồi tiếp tục hành trình. Điểm nghỉ 2800m không còn xa nữa nhưng cũng mãi tới chiều cả đoàn mới tới nơi. Càng về chiều thời tiết càng lạnh, chúng tôi được xếp ngủ trong những cái lán rộng trải bạt và đồ giữ nhiệt. Bữa tối hôm đó không phải cao lương mỹ vị gì, nhưng vì đói và mệt, hay là vì cái không khí ở đây mà ai ăn cũng thấy ngon. Trước khi chìm vào giấc ngủ, vẫn còn lơ mơ nhớ lại lời trưởng đoàn “2 giờ sáng mình sẽ gọi mọi người dậy nhé, đi sớm mới kịp ngắm bình minh”...